“Nghe nói mày hoài nghi có người động tay động chân ở Trung Thiên, muốn điều tra một chút?” Tiêu Sân tựa vào mui xe chiếc Land Rover, châm một điếu thuốc, khí định thần nhàn nhả ra một hơi khói.
Trịnh Liệt đột nhiên bị Tiêu Sân ném lên xe, chở đến một chỗ yên tĩnh, đầu vẫn còn choáng, trên mặt đầy vẻ không rõ ràng.
Nghe Tiêu Sân nhắc tới chuyện này, hắn bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng lập tức đem An Thế Duy mắng thối đầu. Ngoài tên đó ra còn ai sẽ đem chuyện này nói cho Tiêu Sân biết? Tôn tử kia nói cái gì hỗ trợ điều tra, hóa ra là tìm tới Tiêu Sân nhờ điều tra dùm! Tên hỗn trướng lười đến chảy nước không có sĩ diện!
Trịnh Liệt cũng châm một điếu thuốc, đứng trước mặt Tiêu Sân nghiêm túc nói “Sân ca, chuyện này em và An Thế Duy sẽ điều tra. Trước mắt chỉ là suy đoán, em không muốn kinh động đến anh.”
“A? Đây là ý của mày?”
Trịnh Liệt gật gật đầu “Sân ca, để em thử xem.”
Tiêu Sân không khỏi nhếch môi “Xem ra có tiến bộ.”
Trịnh Liệt có chút thản nhiên “Bình thường đã làm phiền Sân ca nhiều rồi…”
Tiêu Sân đối với hắn thật không tệ, cho dù là thân sinh huynh đệ cũng không được như thế. Nếu không phải hắn quá mức không cố gắng thì ở trong mộng cũng không cần xích mích với Tiêu Sân tới như vậy, còn trơ mắt nhìn Tiêu Sân vì Lý Hướng Nam mà thống khổ hối hận cực điểm mà không giúp được gì.
Tiêu Sân vỗ đầu hắn “Mày còn bệnh à? Sao tự nhiên nói nhiều thế!”
Trịnh Liệt nở nụ cười, nhẹ nhàng chuyển đề tài “Gần đây anh với tẩu tử thế nào?”
Nhắc tới Lý Hướng Nam, trong mắt Tiêu Sân hiện lên sủng ái ấm áp, ngoài miệng lại oán giận “Y hiện tại có súng liền quăng lão công ra sau não, vô cùng có tinh thần! Tao hoàn toàn không có biện pháp nắm lấy y!”
Trịnh Liệt cười nhạo, chọc chọc tay hắn, nháy nháy mắt đầy hư hỏng “Để tẩu tử nếm thử uy lực “súng” của anh, đảm bảo mấy thứ khác phải dẹp sang một bên!”
Tiêu Sân nhếch mắt liếc nhìn hắn, nhịn không được nở nụ cười “Sân ca mày còn chờ mày nhắc nhở?”
Hai người trao đổi một ánh mắt đầy thấu hiểu, ha ha cười!
Tiêu Sân thở ra một ngụm khói trắng “Người động tới y, tao bên này cũng có để ý.”
Trịnh Liệt nói “Theo dõi một chút, giải quyết phiền toái, hết thảy mới tốt được.”
“Mày làm việc cẩn thận hơn so với lúc trước.”Tiêu Sân có điểm cảm khái. Hắn nhìn Trịnh Liệt như thể “nó rốt cuộc đã lớn”, vừa thấy kiêu ngạo vừa thấy phức tạp.
Hy vọng thằng em hỗn trướng này có một ngày để hắn không cần phải đau đầu vì nó!
“Sân ca, tẩu tử là người anh yêu nhất, cẩn thận như thế nào cũng không bao giờ thừa.” Trịnh Liệt vô cùng cẩn trọng nói. Hắn chỉ là hữu cảm nhi phát.
(hữu cảm nhi phát: có cảm xúc nên thốt ra)
Hắn nhìn Tiêu Sân hiện tại hạnh phúc như vậy, không khỏi nhớ tới Lý Hướng Nam trong mộng chết thảm. Cái chết của y có thể nói là hủy diệt hoàn toàn nhân sinh của Tiêu Sân. Ai có thể tưởng tượng một thái tử hắc đạo Tiêu Sân lãnh ngạnh độc ác sẽ yêu Lý Hướng Nam sâu sắc tới nhường ấy? Trịnh Liệt thật tâm hy vọng bọn họ sẽ không có gặp cái kết cục như thế. Hắn mặc dù gặp may cứu được Lý Hướng Nam một lần, nhưng ai biết tương lai sẽ thế nào? Không bằng dựa vào chính mình mà phòng bị, cùng ông trời đấu một trận, dù thế nào cũng cam tâm!
Cho dù lãnh ngạnh như Tiêu Sân, nghe được những lời này của Trịnh Liệt cũng có chút động dung.
Hắn trầm mặc hút thuốc, sắc mặt không chút thay đổi không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trịnh Liệt mơ hồ nhận thấy hắn có điều muốn nói, cũng không thúc giục, chậm rãi hút thuốc chờ.
Hút xong điếu thuốc, Tiêu Sân đem tàn thuốc ném xuống đất, dùng một loại sức mạnh quá mức cần thiết chà chà tàn thuốc, sau đó nhìn về phía Trịnh Liệt, vô cùng không khách khí nói “Tao chán ghét phản bội, bất kỳ loại phản bội nào. Cho dù có dùng lý do rắm chó gì, phản bội chính là phản bội.”
Trịnh Liệt lập tức nghĩ đến Trịnh Phỉ, gật gật đầu “Em hiểu rõ, Sân ca.” Giữa mối quan hệ bọn họ, Trịnh Phỉ mãi là một nút thắt không gỡ được. Nếu bọn họ lựa chọn giải hòa, chuyện của Trịnh Phỉ về sau, bọn họ tất yếu phải có chung một nhận thức.
“Thằng nhãi con Trịnh Phỉ, đối với tao chính là một tên phản đồ, tao cả đời này sẽ không bao giờ tín nhiệm lại nó.” Từng tín nhiệm yêu thích bao nhiêu, sau khi bị phản bội, tất cả đều biến thành chán ghét và không thèm chú ý.
“Sân ca, anh yên tâm. Anh là anh, nó là nó, là hai chuyện khác nhau, em phân rõ.” Tiêu Sân chịu bỏ qua cái mạng nhỏ của Trịnh Liệt, sau đó cũng không có ý định gây phiền toái cho Trịnh Phỉ, Trịnh Liệt đã thấy vạn phần may mắn, như thế nào lại có thể dùng tình cảm anh em bọn họ ép Tiêu Sân chấp nhận tín nhiệm Trịnh Phỉ lần nữa?
Tiêu Sân hơi vừa lòng nhìn hắn, biểu tình trên mặt phảng phất như muốn nói “Coi như mày thức thời” nhưng dừng một chút, dường như hạ quyết tâm, hơi ngưng trọng nói “Có người muốn tao chuyển tin tức cho mày…. Thằng nhãi con nhà mày dẫn người đi báo thù, đã trở về, thắng thì thắng, nhưng trúng ba phát đạn, hôn mê nửa tháng chưa tỉnh….Mày có muốn đi gặp nó không?”
Trong ấn tượng loáng thoáng tựa hồ có một sự kiện như vậy.
Viêm bang của Trịnh Phỉ là tách ra từ Tiêu gia, khởi nguyên tại Nam Phong thị, nhưng nơi chân chính lớn mạnh lại là ở thành lân cận, Lạc Tây thị. Bởi vì Tiêu gia nắm trùm tại Nam Phong thị, các bang phái nhỏ lẻ khác không có tiền đồ gì, Trịnh Phỉ không muốn vì một chút địa bàn mà xung đột với Tiêu gia, thế nên dẫn người tới Lạc Tây thị tìm đường sống.
Vài năm này Viêm bang phát triển với tốc độ kinh người, thực lực bành trướng, đồng thời cũng phân tranh không người, phần lớn thời gian Trịnh Phỉ đều ở tại Lạc Tây thị chủ trì đại cục, cùng Trịnh Liệt chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Đã quen việc liên tục mấy tháng không thấy bóng dáng Trịnh Phỉ, Trịnh Liệt cũng không có cảm giác gì. Trong mộng có một điều kỳ quái nhất là Trịnh Phỉ đi biệt tăm tám tháng liền, thời điểm trở về gầy đến trơ xương, sắc mặt trắng bệch, Trịnh Liệt hỏi y, y chỉ cười hì hì nói giảm béo, khiến Trịnh Liệt tức giận đến lười nói lại. Sau đó có một đoạn thời gian, Trịnh Liệt và Trịnh Phỉ lên giường đều không có bật đèn. Nhưng Trịnh Liệt không phải người chết, tay sờ lên vết thương trên thân thể y vẫn có thể mơ hồ đoán ra được một chút sự tình, sau đó yên lặng đau đầu y khi đó mạo hiểm, âm thầm lo lắng mấy ngày. Bất quá sau đó Trịnh Liệt cũng nghĩ thông, đi con đường này, sống chính là thắng. Lo lắng nhiều cũng vô dụng, với tài cán của Trịnh Liệt chuyện vì y làm được chỉ có chờ thay y nhặt xác.
Lại không thể tưởng tượng được thì ra Trịnh Phỉ mất tích tám tháng là vì trúng đạn hôn mê. Ở trong mộng Trịnh Liệt và Tiêu Sân xích mích, không có ai báo cho hắn tin này, Trịnh Phỉ lại đem mọi chuyện giấu kín không có kẽ hở, còn để Phùng Đức nhắn với Trịnh Liệt là đi phương Bắc cùng lang bang đàm phán, lỡ như có chết Trịnh Liệt cũng không biết nên đến nơi nào nhặt xác.
Tiêu Sân thu được tin tức Trịnh Phỉ trọng thương hôn mê là do thủ hạ Trịnh Phỉ đến cầu hắn, nói Tứ thiếu trước khi hôn mê chỉ tâm tâm niệm niệm người cha nuôi Trịnh Liệt này. Tiêu Sân không phải Trịnh Liệt, biết Trịnh Phỉ vượt qua được kiếp nạn này. Vốn không muốn quản, nhưng nghĩ đến Trịnh Liệt đối với Trịnh Phỉ và mấy đứa con nuôi khác bảo hộ dung túng, nếu Trịnh Phỉ cứ vô thanh vô tức chết đi, không biết Trịnh Liệt sẽ thương tâm tới mức nào.
Hắn đối với thằng em Trịnh Liệt này vĩnh viễn không thể xuống tay, cho nên mới giữa đường chặn hắn tới đây. Nếu Trịnh Liệt muốn đi nhìn Trịnh Phỉ, hắn có thể dùng một ít quan hệ của mình đưa Trịnh Liệt an toàn qua đó, dù sao hiện tại bên người Trịnh Phỉ cũng không an toàn.
“Không, Sân ca, em không đi.” Ngoài dự kiến Tiêu Sân, Trịnh Liệt sau khi nghiêm túc ngẫm nghĩ, lắc đầu.
“A, đổi tính rồi?” Tiêu Sân nhướn mi.
“Nó sẽ không có việc gì.” Trịnh Liệt khẳng định “Trước khi chết không nhìn thấy em lần cuối, nó dù vào quan tài rồi cũng sẽ nhảy ra.” Nói xong câu này, hắn thoáng cười. Trịnh Phỉ quả thật từng nói ra câu như vậy chặn miệng hắn, để hắn không để tâm an nguy của y nữa.
“Nếu như vậy, tao cũng không nhiều chuyện.” Tiêu Sân là kẻ vô tâm vô tình, nếu Trịnh Liệt nói không đi, hắn liền phủi tay mặc kệ. Hắn đứng thẳng dậy, mở cửa xe “Nếu mày thay đổi chủ ý, cứ tới tìm tao.”
Trịnh Liệt trong lòng ấm áp, gật gật đầu “Cảm ơn Sân ca!”
“Trịnh thiếu, mời theo chúng tôi một chuyến.”
Ba người đàn ông chặn đường Trịnh Liệt. Đi đầu là một thanh niên khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi. Hắn hốc mắc hõm sâu, sắc mặt xanh trắng, dáng người gầy gò cao kều như gậy trúc, thoạt nhìn như có bệnh. Hai người đi sau hắn đều có thân hình cường tráng khôi ngô vạm vỡ. Người mở miệng là thanh niên đi đầu, thái độ cung kính, nhưng Trịnh Liệt vẫn nghe ra trong giọng nói của hắn không hề có chút cảm tình.
“Chu Hàng.” Trịnh Liệt nhận ra hắn là trợ thủ đắc lực bên người Trịnh Phỉ. Người Viêm bang Trịnh Liệt gặp qua rất ít, nhưng đối với trợ thủ đắc lực của Trịnh Phỉ có chút ấn tượng mơ hồ.
“Trịnh thiếu, mời theo chúng tôi một chuyến.” Chu Hàng không có vì Trịnh Liệt nhận ra hắn mà thân thiện hơn, chỉ đem yêu cầu của mình lặp lại lần nữa.
“Trịnh Phỉ còn chưa tỉnh?” Trịnh Liệt hỏi.
Chu Hàng nghe thế, nâng mắt lên nhìn Trịnh Liệt “Trịnh thiếu, mời theo chúng tôi một chuyến.”
Trịnh Liệt trong lòng hơi trầm xuống. Vì một phát súng trong mộng, hắn đối với mấy đứa con nuôi ít nhiều duy trì phòng bị. Trịnh Phỉ càng là đối tượng hắn phòng bị nhiều nhất, tuy rằng hắn hoàn toàn nghĩ không ra Trịnh Phỉ có lý do gì đẩy hắn vào chỗ chết.
Tiêu Sân đột nhiên tìm đến hắn, nói cho hắn biết Trịnh Phỉ trúng đạn hôn mê, Trịnh Liệt lập tức sinh ra một tia cảnh giác, bởi vì trong mộng không có chuyện này, khi đó Trịnh Phỉ rõ ràng nhẹ nhàng bâng quơ thoát nạn. Hơn nữa, với tác phong của Trịnh Phỉ, y không hy vọng Trịnh Liệt bị cuốn vào chuyện của y.
Lúc này đây, khác biệt lớn nhất với mộng chính là hắn giải hòa với Tiêu Sân, mà Tiêu Sân cũng không vì Lý Hướng Nam chết mà gượng dậy không nổi.
Trịnh Phỉ trúng đạn hôn mê bất tỉnh, Tiêu Sân xuất phát từ sự quan tâm với Trịnh Liệt, cho dù chán ghét Trịnh Phỉ cũng nguyện ý cung cấp thông tin cho Trịnh Liệt. Trịnh Liệt trực giác lại không muốn để Tiêu Sân dính dáng đến chuyện của Viêm bang Trịnh Phỉ. Tiêu Sân vì hắn mà thả cho Viêm bang quá nhiều. Lúc này đây, Trịnh Liệt sẽ không lại vì Trịnh Phỉ phá hư cảm tình anh em giữa hắn và Tiêu Sân.
Cho dù hắn cự tuyệt, Tiêu Sân không dùng người Tiêu gia đem hắn đưa đến bên người Trịnh Phỉ, thủ hạ Trịnh Phỉ lại nhất quyết không tha, nhất định muốn dẫn hắn đi gặp Trịnh Phỉ?
Nếu Trịnh Phỉ thật sự hôn mê, y không có khả năng ra mệnh lệnh này. Cho dù y thanh tỉnh, với tính cách của y cũng sẽ không làm ra chuyện ép buộc tỏ vẻ yếu thế như vậy. Cho nên chủ ý này nhiều khả năng là do người bên trong Viêm bang ra lệnh, ngoài mặt là quan tâm Trịnh Phỉ, để cha nuôi Trịnh Liệt này đi chiếu cố y. Nhưng xét thấy trong mộng không có sự kiện này, Trịnh Liệt có thể kết luận, mục tiêu chân chính của bọn họ không phải hắn. Sở dĩ nhất định muốn kéo hắn vào, là vì muốn thông qua hắn quanh co lòng vòng kéo Tiêu Sân thậm chí Tiêu gia liên lụy vào.
Nghĩ đến đây, Trịnh Liệt có chút cà lơ phất phơ nhìn Chu Hàng “Vì cái gì các anh muốn tôi đi tôi liền đi? Gọi Trịnh Phỉ tới gặp tôi.”
“Khốn khϊếp! Mày có lương tâm không? Tứ thiếu đã hôn mê nhiều ngày, nếu không phải không còn cách nào khác chúng tao cũng khống tới tìm mày! Cha nuôi chó má gì!” Một người vạm vỡ trong số đó tính tình nóng nảy, nhịn không được mắng. Bọn họ vì bang chủ Trịnh Phỉ hôn mê bất tính gấp muốn chết, tên gọi là cha nuôi bang chủ này đông thỉnh tây thỉnh đều không đến, còn làm một bộ dáng bất cần đời, vô tâm vô phế!
“Câm miệng! Không được vô lễ với Trịnh thiếu!” Chu Hàng xoay người tát một cái, nghiêm khắc nói.
Này lực đánh thực kinh người, đại hán khôi ngô cường tráng bị hắn đánh đến mặt méo qua một bên, khóa miệng chảy ra máu, liền lập tức không dám lên tiếng.
Chu Hàng hít một hơi, cố chấp nhìn Trịnh Liệt “Trịnh thiếu, mời theo chúng tôi một chuyến.” Hắn dứt khoát nói với Trịnh Liệt, trong mắt thể hiện rõ, nếu không đạt được mục đích hắn tuyệt không bỏ qua.
Trịnh Liệt thấy thế, có chút không được tự nhiên giơ lên hai tay, giống như bị hành động của Chu Hàng làm cho hoảng sợ “Tôi nói đùa thôi…. Theo các anh đi, tôi với các anh đi.”