Nghĩ là làm, Ngạn Bách Ngôn lên xe, phóng thẳng về phía chung cư, nơi Sơ Sênh đang sống. Trong suốt quá trình lái xe, ruột gan anh vô cùng nóng, cảm giác bất an xen lẫn hồi hộp cứ thế dày vò anh hết lần này tới lần khác.
Thiên linh linh, địa linh linh, cầu trời cho hai đứa nhóc kia không ghét mình!
Ngạn Bách Ngôn liên tục lẩm bẩm trong miệng, chỉ thiếu chút nữa đã nhảy phốc xuống đường mà vái ba lạy.
Thực ra, anh vốn chưa cho người điều tra xem mẹ con Sơ Sênh ở phòng nào. Lần này tới đây theo cảm tính, đành dùng quyền lực hỏi nhân viên vậy. Tiếng giày lộp cộp nện vang trên nền đá hoa cẩm thạch, tác phong uy lãnh của vị khách mới tới khiến nhân viên trong sảnh phục vụ cũng phải chú ý.
- Không, không, con muốn ra công viên chơi!
Ngạn Bách Ngôn đang làm thủ tục tìm phòng, chợt nghe thấy tiếng la của trẻ con ở phía sau lưng. Lúc đầu anh vốn dĩ không để tâm, nhưng ngay khi nghe đến câu nói tiếp theo của đứa trẻ, cơ thể lập tức căng cứng:
- Cha Hinh không đến nữa. Mẹ Sênh cũng bận việc suốt ngày. Chẳng chịu đâu!
Lẽ nào là…
Ngạn Bách Ngôn quay phắt đầu lại. Đúng như anh dự đoán, hai đứa nhóc đang kì kèo với thím giúp việc kia chính là Quả Mận và Quả Đào. Thằng nhóc Quả Đào ngồi phịch xuống đất, mếu máo khóc lóc ăn vạ. Hai cái chân ngắn củn đạp bên nọ, bên kia, trông vô cùng đáng yêu.
Mặc dù Ngạn Bách Ngôn biết hai đứa nhỏ này là con của Lã Hinh, thế nhưng ngay khi trông thấy chúng, trái tim anh lại đập liên tục. Anh bước từng bước về phía chúng, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt, thò tay vào trong túi áo, móc ra hai chiếc kẹo bạc hà đưa cho:
- Này, hai đứa nhóc, ăn kẹo không?
Nghe tiếng gọi, Quả Mận và Quả Đào đều ngước mắt lên nhìn anh, không do dự liền thò tay, cầm luôn hai chiếc kẹo.
- Chúng cháu có tên, không phải hai đứa nhóc!
Quả Mận vừa bóc kẹo, vừa mở miệng chấn chỉnh lại câu nói của người đàn ông lạ hoắc kia. Thím Trương giúp việc vừa muốn ngăn cản hai đứa nhóc tiếp xúc với người lạ, liền bị ánh nhìn cảnh cáo lạnh buốt của Ngạn Bách Ngôn làm cho giật nảy mình.
- Anh là?
Thím Trương dè dặt cất giọng hỏi.
Ngạn Bách Ngôn không trả lời, mở điện thoại, đưa cho thím Trương nhìn. Khuôn mặt của thím Trương lập tức giãn ra, sau đó để mặc cho anh tùy ý trò chuyện với hai đứa bé.
- Chú già, cảm ơn chú đã cho cháu kẹo! Chú muốn phần thưởng là một cái ôm hay một nụ hôn nào?
“Mẹ nó, ông đây chỉ hơn Sơ Sênh mười tuổi, thế mà chúng dám gọi là chú già!”
Ngạn Bách Ngôn đen xì mặt, ngay cả lời nói phía sau của thằng bé cũng không nghe rõ. Nhưng anh phải công nhận một điều, khuôn mặt của hai đứa bé vô cùng giống anh. Từ mũi, mắt, cho tới màu tóc hung hung, giống đến tám mươi phần trăm. Quái lạ! Dòng giống của Lã Hinh, vậy mà lại giống anh như đúc. Trong đầu Ngạn Bách Ngôn chợt lóe lên một ý, có thể khi sinh hai đứa, lý trí Sơ Sênh luôn nghĩ tới hình bóng của anh, vậy nên chúng mới giống anh đến thế.
Sau khi tự tìm cho mình câu trả lời được cho là hợp tình hợp lý, Ngạn Bách Ngôn liền cúi đầu cười tủm tỉm. Quả Đào vừa mυ"ŧ kẹo, vừa chun cái miệng đỏ hồng của mình về phía chị gái, ngây thơ cất giọng hỏi:
- Chú già bị làm sao thế kia? Hay là chú già bị bệnh?
Ngạn Bách Ngôn lắc đầu, dùng tay xoa nhẹ lên mái tóc tơ mềm mượt của hai đứa bé, vui vẻ nói:
- Các cháu muốn đi chơi phải không? Nào, chú sẽ đưa hai đứa ra công viên nhé!
Anh vừa dứt lời, hai nhóc con lập tức vỗ tay, nhảy cẫng lên suиɠ sướиɠ. Thím Trương có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn để anh dẫn hai đứa bé đi. Mọi động tác của anh vô cùng cẩn thận, chỉ sợ một chút sơ suất nhỏ sẽ khiến chúng cảm thấy sợ anh. Ngạn Bách Ngôn giúp chúng thắt dây an toàn, lại không quên đem kẹo đưa cho chúng ăn.
Quả Mận nhìn anh, có vẻ đăm chiêu. Tính cách của con bé giống hệt mẹ Sênh, già dặn trước tuổi. Từ trước tới nay, ngoài cha Hinh ra thì chẳng còn ai đối tốt với chúng như chú già trước mặt nữa. À mà, chú già đâu có già, lại còn ưa nhìn hơn cha Hinh rất nhiều là đằng khác.
- Chú là ai?
Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, con bé liền lấy hết can đảm để hỏi anh. Ngạn Bách Ngôn đang lái xe, quay đầu nhìn hai đứa bé, cười trừ:
- Ta là cha của các con!