Chương 17: BÉ CON, NGOAN, MAU TỈNH LẠI ĐI!

Cục cảnh sát thành phố...

- Cái gì? Tôi được bảo lãnh ra tù?

Lý Gia Kim trợn tròn mắt, không tin vào những gì tai mình nghe thấy. Hắn cứ ngỡ lần này, hắn phải chôn vùi vài chục năm tuổi đời của mình vào song sắt nhà từ này chứ. Ai ngờ cuối cùng, vận may lại đến với hắn quá bất ngờ, không những không bị truy cứu trách nhiệm hình sự, lại còn được thả luôn bây giờ.

Lý Gia Kim cười tới nỗi híp hết cả hai mắt. Hắn ngạo nghễ bước đi, bàn tay to béo không quên xoa xoa vầng trán trọc tròn vo, trước lúc ra khỏi cổng trụ sở còn giơ chân đá mạnh vào một chiếc oto cảnh sát mà mở miệng chửi thề:

- Dám bỏ tù ông đây, lũ mọt rợ đáng chết!

Lý Gia Kim cười gằn, hả hê bước từng bước ra quốc lộ. Từng lớp mỡ béo núc trên người hắn rung rinh theo nhịp, mồ hôi nhớp nháp dính chặt lên áo.

- Xin chào, anh Lý!

Phía đằng sau hắn, một chiếc Maybach đen bóng nhẹ nhàng phóng tới. Người đàn ông mặc vest lịch lãm, nhẹ nhàng hạ cửa kính xuống, nở nụ cười tao nhã với Lý Gia Kim.

Lý Gia Kim có chút đề phòng, lập tức lùi ra phía sau vài bước, cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông phía trước. Cửa xe được mở ra, anh vươn tay về phía Lý Gia Kim, lịch sự chào hỏi:

- Tôi là A Hào, giám đốc tập đoàn châu báu Vân. Có một số chuyện muốn trao đổi và hợp tác với anh!

Nghe A Hào nói, Lý Gia Kim chỉ lắc đầu chối bay chối biến:

- Tôi không có tài cán, anh hợp tác với tôi để làm gì?



Mặc dù miệng hắn từ chối là thế, nhưng khi nhìn thấy valy tiền lớn nằm ở ngay trước mắt, Lý Gia Kim lập tức bủn rủn tay chân, nhanh chóng mở cửa xe chui thẳng vào bên trong hàng ghế phụ.

Xe gấp gáp lăn bánh. Khóe miệng A Hào khẽ cong, tâm tư phức tạp tựa sông biển.

Ngoài đường lớn, từng đoàn xe nối đuôi nhau, lướt đi phăng phăng như cuốn trôi hết mọi ưu tư, phiền muộn. Kẻ ngồi ở đằng sau kia, hắn đâu biết được, bản thân hắn đã vô tình đắc tội lớn với một người quyền lực tuyệt đối, bất khả xâm phạm.

Ngạn Bách Ngôn vừa nhẹ nhàng lau chân tay cho Sơ Sênh, vừa tùy ý đưa mắt liếc nhìn màn hình máy tính. Trong căn phòng tối đen, bóng dáng to béo của Lý Gia Kim dần dần được lộ ra. Thứ ánh sáng mờ ảo chiếu từ chiếc bóng điện tròn cũ cũng không đủ soi rõ toàn bộ khung cảnh bên trong. A Hào ngồi lẳng lặng trên ghế, đắc ý nhìn Lý Gia Kim đang bị trói, khắp người bầm dập tả tơi.

- Ông chủ, mọi việc đều đã nằm trong dự đoán. Bước tiếp theo chúng ta cần phải làm gì?

Nghe A Hào hỏi, Ngạn Bách Ngôn chỉ cười thầm.

Anh nâng bàn tay nhỏ bé của Sơ Sênh lên, sau đó ung dung đáp:

- Trước khi tiễn hắn xuống suối vàng, hãy tổng kết lại cho hắn nghe lần cuối về những tội ác mà hắn đã gây ra!

A Hào nhận lệnh, lập tức ngồi dậy, búng tay ra hiệu. Một thuộc hạ của anh nhanh chóng đem tới chậu nước lớn, trực tiếp dội thẳng lên đầu Lý Gia Kim. Bị tạt nước bất ngờ, Lý Gia Kim giật nảy mình tỉnh dậy. Trông thấy hoàn cảnh thê thảm của bản thân lúc này, hắn vô cùng hoảng sợ, giãy giụa mà chống đối kịch liệt.

- Các người là ai? Mau... mau thả tôi ra!

- Câm miệng!

A Hào dùng tay bóp chặt lấy cằm hắn, gằn giọng nói rành mạch từng tiếng.



- Lý Gia Kim, con độc đinh trong gia đình thuần nông, quê ở thành phố Châu. Cha mẹ tuổi trên dưới bảy mươi nhưng vẫn ngày ngày phải cúi đầu đi nhặt rác, ăn xin để lấy tiền nuôi mày.

Nghe A Hào nói, da mặt Lý Gia Kim lập tức tái xanh. Chân tay hắn bắt đầu run rẩy, cơ mặt co giật liên tục. Hắn á khẩu không cãi lên lời, chỉ biết ú ớ trong cuống họng.

- Trong những năm qua, mày đã cưỡиɠ ɧϊếp năm mươi tư cô gái, trong đó có cả các cô bé đang học tiểu học. Lý Gia Kim, mày cướp bóc tiền bảo hiểm của người già, đánh đập cha mẹ, đốt nhà hàng xóm,... Nào, còn tội ác nào của mày mà tao chưa kể hết???

- Tôi xin các anh... Ực...

Lý Gia Kim nuốt nước bọt, sợ hãi tới mức tiểu cả ra quần. Thứ mùi ngai ngái bốc lên khiến A Hào chau mày, lùi ra sau một bước.

- Đừng gϊếŧ tôi!

Lý Gia Kim òa khóc nức nở, khẩn khoản lên tiếng van xin.

A Hào đưa mắt liếc nhìn màn hình máy tính, lặng im nghe lệnh từ phía Ngạn Bách Ngôn.

Từ đầu tới cuối, Ngạn Bách Ngôn vẫn chỉ dịu dàng lau tay, chân cho Sơ Sênh, thỉnh thoảng vuốt ve mớ tóc dài của cô.

Bé con, ngoan, mau tỉnh dậy đi!

- Cậu muốn làm thế nào thì làm, nhưng hãy nhớ lấy quy tắc: nhanh- gọn- sạch!

Dứt lời, Ngạn Bách Ngôn đưa tay tắt phụt máy tính, khóe môi cong lên đầy mưu mô, hưng phấn.