Chương 12: ĐẮC TỘI VỚI ANH, ĐÂU DỄ BỎ QUA NHƯ THẾ

Không được... Sơ Sênh, con chưa đủ lông đủ cánh, chúng ta không thể làm được!

Ngạn Bách Ngôn nhìn bàn tay thon dài đang luồn lách lên trên ngực mình, hai mắt đỏ rực tràn ngập khao khát.

Sơ Sênh nằm dưới thân anh, nghe vậy liền ngơ ngác nhìn Ngạn Bách Ngôn đầy khó hiểu:

- Chưa đủ lông đủ cánh? Cha nuôi, con lớn chừng này rồi, đâu còn phải lứa tuổi bẻ gãy sừng trâu nữa đâu?

Hai má Ngạn Bách Ngôn đỏ bừng. Mặc dù anh đã bước sang tuổi ba mươi lăm, thế nhưng chuyện trai gái này, Ngạn Bách Ngôn chưa bao giờ trải qua. Trước sự công kích mạnh mẽ của cô, Ngạn Bách Ngôn chỉ sợ bản thân sắp không thể nào chịu đựng được nữa.

- Giúp con... Con chết mất!

Sơ Sênh khổ sở nhìn anh van nài.

Tác dụng của thuốc kí©h thí©ɧ thật khủng khϊếp.

Ngạn Bách Ngôn thân là bác sĩ, nhưng chưa bao giờ anh nghiên cứu về loại thuốc này. Hơn nữa...

Ngạn Bách Ngôn đưa tay xoa nhẹ lên đôi môi căng mọng của Sơ Sênh, trìu mến đáp:

- Sơ Sênh, cha muốn... con cam tâm tình nguyện dâng hiến cho cha, chứ không phải bị thuốc điều khiển.



Dứt lời, anh vòng tay lên đầu của cô, đem trói hai tay Sơ Sênh lại. Ngay sau đó, Ngạn Bách Ngôn xả đầy nước lạnh vào bồn, bế xốc Sơ Sênh lên, đem cô ngâm dưới bồn nước.

- Ngoan! Mười phút nữa cha sẽ quay lại!

Ngạn Bách Ngôn mỉm cười, không đợi cô phản ứng liền đóng sầm cửa nhà tắm lại. Trở về phòng, anh đưa mắt nhìn xuống phần dưới đang vươn trào mạnh mẽ của mình mà thở dài. Cơ thể nóng rực không biết phải làm cách nào để hạ hỏa. Bao nhiêu năm qua, Ngạn Bách Ngôn tự túc cấm dục. Chưa khi nào bản thân anh có bất kỳ phản ứng với phụ nữ. Kể cả lúc trước anh ở bên Monaco tận ba năm liền.

Vậy mà ngày hôm nay, thằng nhỏ đáng ghét kia lại chịu khuất phục thảm hại trước Sơ Sênh...

Ngạn Bách Ngôn xả nước lên người, lúc này cơn khó chịu day dứt mới được vơi bớt đi phần nào. Đến khi anh trở lại phòng của Sơ Sênh, chỉ thấy cô đã lim dim ngủ say, trên gương mặt xinh đẹp còn vương lại vài giọt nước mắt bất lực.

Ngạn Bách Ngôn nhẹ nhàng tìm váy ngủ, thành thạo thay đồ cho cô. Mười năm cô ở bên cạnh anh là ba năm đầu anh đích thân giúp cô tắm rửa và thay quần áo. Khi mới được đưa về đây, Sơ Sênh chỉ bám chặt lấy anh không buông. Bất kể người giúp việc riêng có cố gắng tìm đủ mọi cách để tiếp cận cô đi chăng nữa, tất cả vẫn chỉ là vô ích.

Việc làm này giờ đây đã quá quen thuộc với Ngạn Bách Ngôn. Tuy nhiên, tất cả đều khác rồi.

Nhìn cô nằm ngủ say trên giường ấm, Ngạn Bách Ngôn vẫn theo thói quen cũ, dịu dàng đặt lên trán Sơ Sênh một nụ hôn nhẹ.

Cánh cửa dần dần khép lại.

Ngay khi phòng ngủ trở nên im ắng, Sơ Sênh đột ngột liền chậm rãi mở mắt...



- A Hào!

Ngạn Bách Ngôn ngồi nghỉ dưới sảnh chính, trên tay vẫn còn lắc lư ly rượu đỏ. Khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập nét tàn độc. Bàn tay đang cầm ly của anh bỗng nhiên siết chặt, ly rượu dễ dàng bị bóp vỡ. Mảnh thủy tinh sắc lạnh cứa một đường lên lòng bàn tay Ngạn Bách Ngôn.

Anh đưa mắt nhìn vết máu loang lổ đang nhỏ tong tong xuống sàn, thái độ vô cùng bình thản.

Nghe tiếng gọi, A Hào nhanh chóng có mặt. Trông thấy cảnh tượng này, A Hào thừa hiểu ông chủ của anh đang vô cùng tức giận. Anh cúi thấp đầu, lễ phép thưa:

- Ông chủ, ngài cho gọi A Hào!

- Phương Định đắc tội với tiểu thư, cậu đã nghe tin này hay chưa?

A Hào lập tức gật đầu.

Ngạn Bách Ngôn cười nhạt, giọng nói trầm ổn trở nên khàn đυ.c:

- Hắn đã giở trò cưỡиɠ ɧϊếp rất nhiều cô gái xấu số. Tuy nhiên đều bị lão già Phương giúp che giấu một cách dễ dàng.

Ngừng một lát, Ngạn Bách Ngôn tiếp tục nói:

- Công cụ nào gây án, cậu phải triệt tiêu bằng được công cụ đó. A Hào, thời gian cho cậu nội nhật là hai tiếng. Sau khi giải quyết, đem thành phẩm về đây lĩnh thưởng!