Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cha Nuôi

Chương 45: Bỏ nhà đi (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Sở nhanh chóng quay về, hắn để lại thuộc hạ đi đến biên giới để tìm tung tích của Kha trước, sau khi làm rõ chuyện của Lưu Ly xong hắn sẽ đến giải quyết.

Diệp Sở nhận được tin tức Lưu Ly đang ở tại nhà của bạn, là nhà của Thùy Vân. Hắn hơi nhíu mi tâm, bảo bối của hắn sao có thể không từ mà biệt, không nói lời nào mà bỏ nhà đi hoang như thế.

Trên đường về Diệp Sở khẳng định Ninh Ngọc đã làm gì đó, hắn nhất định phải hỏi cô ta cho rõ ràng, nếu cô ta không nói Diệp Sở cũng sẽ có cách để biết. Diệp Sở ấn một dãy số trên điện thoại, chưa đầy ba giây đầu bên kia đã trả lời, là một giọng nữ mềm mại:

"Alo?"

Diệp Sở cố gắng đè nén lửa giận, hắn nói:

"Ninh Ngọc, cô đã làm gì Lưu Ly?"

Ninh Ngọc lúc này đang ngồi uống trà, ngắm cảnh ở sân thượng. Đôi chân bị liệt được phủ một lớp vải mịn màu xám, đáy mắt luôn mang một nỗi hận thù cùng bi thương như ẩn như hiện.

Dường như có chút bất ngờ, đầu bên kia khựng lại một lát. Tiếp theo đó là một tràng cười lớn, cười lâu đến nỗi còn nghe thấy tiếng ho khan liên tục. Khi ấy bà gúp việc định đi lên đỡ cô ta nhưng Ninh Ngọc đã phẩy phẩy tay ý bảo bà ta lui xuống.

Ninh Ngọc cười đến chảy nước mắt, gương mặt trở nên đỏ bừng vì ho khan, cô ta đáp:

"Diệp Sở! Lần đầu tiên trong mười mấy năm qua anh chủ động gọi cho tôi. Hơn nữa lại là gọi vì người khác, cố nhân gặp lại còn có một câu chào. Anh như vậy có phải là quá hấp tấp rồi hay không?"

Diệp Sở không kiên nhẫn nổi mà nói những thứ vớ vẩn này với Ninh Ngọc. Nếu không phải chuyện liên quan đến Lưu Ly, hắn mới không rảnh mà gọi cho cô ta.

Diệp Sở ngã người, mệt mỏi dựa vào ghế xe, đôi mắt ánh lên sự nguy hiểm:

"Ninh Ngọc, cô tốt nhất đừng có chọc giận tôi!"

Ngay sau đó, tiếng cười liền im bặt. Ninh Ngọc quay về với vẻ mặt nghiêm túc thường ngày, hàn khí tỏa ra:

"Tôi biết Ninh gia không đấu lại Diệp gia. Nhưng Diệp Sở anh đừng có quên, tôi cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu. Cho dù có chết tôi cũng phải lôi anh theo cùng!"

Diệp Sở nhận ra được trong lời nói của Ninh Ngọc có gì đó không đúng, hắn nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi:

"Cô nói vậy là có ý gì?"

Tức thì, Ninh Ngọc cười lớn:

"Chẳng có ý gì cả. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, Diệp Lưu Ly bây giờ nhất định là đang hận anh thấu xương!"

Diệp Sở không thể bình tĩnh nổi, gương mặt tuấn mỹ như phủ một lớp băng lãnh, hắn gằn từng tiếng:

"Cô đã nói gì với nó?"

"Hahaha... Diệp Sở.... Tôi chẳng nói gì cả. Những chuyện cô ta biết được ở chỗ tôi đều là sự thật, tôi chẳng bịa đặt cái gì, anh tại sao lại phải nóng giận như vậy?"

Diệp Sở miết chặt cái điện thoại, gân xanh nổi lên khắp mu bàn tay, hắn nhắm mắt lại, từng chữ rít qua kẽ răng:

"Nói! Rốt cuộc nó đã biết những gì?"

Ninh Ngọc lại rất hưởng thụ cảm giác này, cô ta nhẹ nhàng thì thầm:

"Diệp gia năm đó đã làm gì... anh phải rõ hơn tôi chứ!" sau đó liền dập máy.

Diệp Sở quăng điện thoại xuống sàn ô tô, chiếc điện thoại đáng thương va đập một cái "bốp" sau đó đen màn hình nằm im lìm dưới lớp thảm nhung.

Diệp Sở biểu cảm không chút thay đổi nhưng lửa giận đã áp chế tất cả vào đôi mắt. Nếu là người ở cạnh hắn lâu năm liền biết rằng đây không phải là dấu hiệu tốt.

Lập tức Diệp Sở ra lệnh cho tài xế:

"Xuống xe!"

Tài xế trước đó đã bị dọa cho một trận liền ngoan ngoãn tắp xe vào lề rồi bước xuống. Tài xế vừa đặt chân lên mặt đường chưa kịp đóng cửa xe đã thấy Diệp Sở ngồi ngay ngắn ở ghế lái. Hắn không thể tin nổi tốc độ của Diệp Sở lại nhanh như vậy, liền định hỏi, chưa kịp mở miệng thì đã hít phải một ngụm khói trắng làm hắn ho sặc sụa. Xe chạy như bay trên đường, tài xế bị hù cho sắc mặt trắng bệch, mắt chữ O mồm chữ A ngã ngồi bên vệ đường nhìn bóng dáng chiếc xe Audi đang dần dần khuất dạng.
« Chương TrướcChương Tiếp »