Tôi là một đứa trẻ không cha không mẹ, không người thân thích.
Tôi phải lang thang khắp đầu đường xó chợ chỉ để kiếm miếng cơm qua ngày.
Tôi chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm của cha, tình thương của mẹ hay bất kỳ một cử chỉ ân cần nào từ những người xung quanh. Họ coi tôi là rác rưởi, là thứ bẩn thỉu, là tầng lớp tận cùng của đáy xã hội.
Cuộc sống của tôi mỗi ngày đều diễn ra trong giành giật từng miếng ăn từng chỗ ngủ với bọn trẻ lang thang và những kẻ ăn mày.
Cho đến một ngày kia, mọi thứ của tôi đã hoàn toàn thay đổi...
Tôi nhìn thấy một đôi tình nhân ngồi ở ghế đá bên kia đường, tôi thèm cái bánh mì trên tay của cô gái đó. Tôi cố gắng đợi xem, đợi xem bọn họ có bỏ lại nửa ổ như những người khác không. Qủa nhiên, cô gái chỉ ăn vài miếng rồi để lại nửa ổ bánh mì.
Nhanh như chớp, tôi cố gắng băng qua đường để lấy miếng bánh đó, tôi sợ những đứa trẻ khác sẽ cướp mất bữa ăn hôm nay của mình.
Tôi băng qua đường thật nhanh, không biết rằng có một chiếc ô tô sắp lao đến. Tôi nhìn thấy đèn xe lóa lên, tiếp đó tôi nghe tiếng phanh xe chói tai, đầu xe cách tôi chỉ một gang tay. Tôi sợ quá, ngã ngồi trên đất. Rồi một người đàn ông ăn mặc sang trọng bước xuống. Không biết ông ta là người như thế nào, nhưng lần đầu nhìn thấy tôi có cảm giác rất lạnh lẽo rất cô đơn nhưng cũng rất tàn nhẫn...
Ông ta nhìn tôi một lúc lâu rồi đưa bàn tay thon dài kéo tôi lên. Người đó mặc bộ vest đen, mái tóc màu nâu thẫm. Đôi tay vừa trắng vừa dài, giọng nói êm tai đến lạ:
"Con có sao không?"
Tôi theo bản năng lắc lắc đầu, ông ta lại nói tiếp:
"Cha mẹ con đâu?"
Tôi không muốn trả lời câu hỏi này. Tuy tôi còn nhỏ nhưng tôi lại rất ghét mỗi khi ai nhắc đến ba mẹ mình. Nhìn thấy tôi như vậy, trên mặt không một chút biểu cảm ông ta lại nói tiếp:
"Con không có cha mẹ? Đi theo ta được không?"
Tôi tưởng mình nghe lầm. Tôi cố gắng mở to mắt ra nhìn ông ta một lần nữa. Tôi thầm nghĩ, nếu ông ta nói thật vậy đi theo ông ta có sao không? Liệu ông ta có phải người xấu?
Đang phân vân, người đàn ông tuấn mỹ đó lại nói tiếp:
"Ta sẽ cho con ăn ngon mặc đẹp"
Tôi nghe tới ăn ngon mặc đẹp là cảm thấy rất xiêu lòng. Hiện tại, không thể lo nhiều như vậy nữa. Thôi thì đi theo ông ta luôn đi, có ăn có mặc như vậy quá tốt rồi. Tôi nhìn ông ta có vẻ là người có tiền có quyền, hỏi lại lần nữa:
"Chú nói thật không? Cho ăn cho mặc?"
"Ừm, ăn ngon, mặc đẹp!"
Tôi gật gật đầu. Tức là đồng ý. Rồi tôi theo ông ta lên chiếc xe ô tô đắt tiền, đến nơi được cho ăn cho mặc.
Năm đó, tôi chỉ vừa bảy tuổi. Tôi đã được người ta nhận nuôi như thế!