Đằng Thị
Đằng Minh đưa tay day day hai bên thái dương, anh mệt mỏi thở dài một hơi Tiếng rõ cửa vang lên, bước vào là thư ký của anh Nam thư ký đứng thẳng lưng, cúi đầu chào anh:
"Thưa Đằng Tổng! Sáng nay tôi đã cho người đến Mỹ Khánh kiểm tra, phát hiện được có kẻ tình nghi Hắn ta đang do thám tình hình, không may bị người của ta phát hiện và bắt được!"
"Đã điều tra ra là ai làm chưa?" Giọng anh khàn khàn, ánh mắt sắc bén tập trung nghe kỹ từng chữ
"Dạ Đằng Tổng! Bên ta đã dùng hết mọi cách để ép hắn nói ra nhưng hắn ta chỉ khai là có một người áo đen trả hắn rất nhiều tiền sai hắn làm chuyện này" Nam thư ký cảm thấy một luồng khí lạnh áp vào người, cơ thể anh khẽ run vài cái nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nói tiếp
"Không nói gì thêm?" Đằng Minh dường như không cảm thấy bất ngờ trước những gì bản thân nghe, anh vẫn lạnh lùng hỏi tiếp nam thư ký
"Dạ không ạ! Có vẻ hắn ta không chịu khai ra người chủ mưu!"
"Được rồi!" Anh nhắm mắt ngã đầu ra sau ghế, đưa tay ý bảo anh ta ra ngoài Đợi khi nghe tiếng đóng cửa, vài phút sau anh mới từ từ mở mắt ra Trong đầu anh bây giờ bắt đầu nghi ngờ một người, anh ta là người có khả năng nhiều nhất
"Cuộc chiến bây giờ mới bắt đầu!" Đằng Minh đứng dậy đi lại đứng trước một khung hình bự treo chính diện trong phòng, đó là hình ba mẹ anh Ánh mắt anh buồn bã nhìn chăm chú vào tấm hình, trong đầu hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp khi ba mẹ anh còn sống
- ----------------------
Lâm Thị
Anh mệt mỏi ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt tịnh dưỡng, tay trái cầm nghịch hai viên xúc xắc bằng nhựa trong suốt Hơi lạnh từ máy điều hoà toả ra khiến anh cảm thấy dễ chịu, ý thức dần chìm vào giấc ngủ
Cạch! Cạch!
Cánh cửa mở ra, Hắc Tiệp ngang nhiên đi vào ngồi phịch trên ghế sofa Tần Hạo đi lại tự tay mở tủ rót cho bản thân một ly rượu vang loại mạnh
"Tới làm gì?" Anh bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, từ từ mở mắt ra, vùng da giữa trán nhăn nhó khó chịu vì bị hai người nào đó làm phiền
"Bạn bè tới thăm không được à!?" Tần Hạo ngồi trên ghế xoay, lắc lắc ly rượu vang trên tay rồi đưa lên miệng thưởng thức
"Cậu nay không ở nhà chăm con à?" Anh nhìn Tần Hạo, giọng điệu châm chọc
"Mệt muốn chết! Tớ xin Phi Yến hôm nay cho nghỉ xả hơi một bữa! Các cậu sau này có con rồi mới hiểu chăm con khổ cỡ nào!"
"Tính ra tớ có trước cậu một đứa rồi đấy!"
"Cậu có thôi chứ chưa chăm bao giờ mà sao biết được nỗi khổ của tớ!?" Tần Hạo nhún nhún vai
Lâm Tạ Phong chỉ thở dài không nói gì, tay anh vẫn tiếp tục đùa nghịch hai viên xúc xắc nhựa
"Cậu xử lý cô ta?" Hắc Tiệp liếc sang nhìn anh, hai chân nhàn nhã vắt chéo nhau ngồi dựa vào ghế sofa
"Cô ta dám đυ.ng tới Tư Linh, tớ không thể tha thứ!"
"Cậu tính làm gì tiếp theo?"
"Trước tiên cứ nhốt cô ta dưới tầng hầm, tớ sẽ từ từ khiến cô ta thân tàn ma dại"
Hắc Tiệp im lặng không nói thêm một lời nào, anh ngồi trầm ngâm một hồi lâu sau đó mới nói tiếp:
"Tạ Phong! Còn năm ngày nữa là lễ ra mắt bộ sưu tập của công ty MR, cậu có đi không?"
"Tất nhiên tớ sẽ đi vì tớ là nhà tài trợ quan trọng của cô ấy"
"Cậu có nghĩ tới nếu cô ấy biết TP là cậu không? Lúc đó cậu sẽ giải thích như thế nào?" Tần Hạo biểu lộ sự lo lắng, ánh mắt nhìn anh chờ đợi câu trả lời
"Tớ cũng đã nghĩ qua rồi, tớ sẽ tự giải quyết!" Anh thở dài quay lưng về phía bọn họ, mắt chăm chú nhìn về một hướng xa xăm Hình ảnh của cô lại hiện lên trong đầu anh, cô cười với anh, cánh tay anh không tự chủ đưa lên vuốt ve má cô trong không trung, khoé miệng mỉm cười
"Tùy cậu!"
"Bọn tớ có việc phải đi đây!" Hắc Tiệp nói rồi chỉnh trang lại áo sơ mi, Tần Hạo cũng đứng dậy đi lại mở cửa phòng Trước khi đi Hắc Tiệp còn ngoảnh lại nói với anh, vẻ mặt rất hạnh phúc:
"Các cậu chuẩn bị quà đi Tháng sau dự lễ đính hôn của tớ!"
"Cậu và Tào Khê tháng sau đính hôn?"
"Phải, tớ và hai bác đã bàn tính hết rồi Tháng sau bọn tớ sẽ đính hôn, đợi Tào Khê tốt nghiệp xong rồi sẽ cưới!"
"Nè nếu cô ấy không muốn cưới thì sao?" Tần Hạo đi lại khoác vai Hắc Tiệp, khuỷu tay thúc mạnh vào ngực anh một cái, giọng trêu chọc
"Không thì tớ có cách khiến cô ấy phải cưới"
"Cậu định làm gì? Có thể chia sẻ cho tớ không?" Đôi mắt Tần Hạo gian xảo, khuôn mặt đểu cáng cố dò xét ý nghĩ của Hắc Tiệp
"Không! Nhiều chuyện! Đi về!" Hắc Tiệp nhíu mày, khoé môi dựt dựt, tay anh ôm cổ Tần Hạo lôi sền sệt ra ngoài Tần Hạo mặt mày vặn vẹo nhăn nhó đến không thể nhăn hơn, hai tay anh nắm chặt lấy cánh tay rắn chắc của Hắc Tiệp cố nới lỏng ra, giọng tức tối hét lớn:
"Cậu nhẹ tay! Tớ khó thở!"
"Đáng! Cho cậu hết nói!"