Đằng Thị
Đằng Minh đang ở trong phòng làm việc giải quyết đống hồ sơ thì nhận được cuộc gọi bên bộ phận đảm nhiệm dự án toà cao ốc Mỹ Khánh, người đầu dây bên kia gấp gáp nói nhanh:
"Đằng Tổng! Không hay rồi, kho vật liệu của chúng ta đã bốc cháy sau một đêm, tất cả đều thành tro rồi ạ!"
"Cái gì!? Lũ vô dụng các người, chỉ canh kho vật liệu thôi cũng làm không xong là sao! Các người có biết tôi đã đổ bao nhiêu tiền bạc vô đấy không!?" Đằng Minh tức giận đập vỡ ly sứ trên bàn, tròng mắt đỏ ngầu, giọng nói như muốn gϊếŧ người hét lớn vào điện thoại
Ả Yến Nhi vừa mở cửa đi vào lại thấy tiếng la hét của anh mà giật mình suýt ngã ra sàn Ả cố đứng vững vứt túi xách trên ghế sofa đi lại bên cạnh anh
"Tôi cho các anh một ngày, ngày mốt phải có vật liệu cho tôi Còn nữa điều tra xem là ai đốt kho, tôi sẽ không để yên chuyện này đâu!" Đằng Minh cúp máy, anh tức giận quăng mạnh chiếc điện thoại trên bàn
Ả Yến Nhi cảm thấy cả căn phòng như ngập trong đống lửa, ả liền nở nụ cười đẹp nhất có thể, đi ra sau vòng hai tay ôm cổ anh từ phía sau, giọng nhẹ nhàng phà hơi vào tai anh khiêu gợi:
"Có chuyện gì vậy? Có thể tâm sự với em không?"
"Không có gì! Em lo hoàn thành nhiệm vụ của mình đi Đừng nhiều chuyện!" Đằng Minh liếc nhìn ả bằng nửa con mắt, khinh thường lên tiếng
Ả ta bị anh làm cho mất hứng, cảm thấy có phần khó chịu nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc tiếp tục khêu gợi trước mặt anh Ả lại tiếp tục nở nụ cười, đi về phía trước vòng chân qua ngồi trên đùi anh, cậu bé của anh vừa vặn chạm ngay chỗ nhạy cảm của ả, ả càng ưỡn ẹo người hơn để hai chỗ ấy ma sát vào nhau hơn
Đằng Minh chỉ ngồi im để mặc ả làm càng trên người anh, mặt vẫn không biến sắc Anh nhìn người đàn bà phía trước, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của cô Anh giật mình cố chấn tĩnh lại bản thân, tay đẩy người phụ nữ phía trước qua một bên Sao lại xuất hiện nữa rồi? Trong đầu anh bây giờ toàn là hình ảnh của cô! Người đàn bà này khêu gợi cỡ nào anh cũng không có cảm giác nhưng khi nghĩ tới cô anh liền có phản ứng!
"A!" Yến Nhi bị anh bất ngờ đẩy sang một bên, ả nhấc thời không khống chế được trọng lượng cơ thể mà ngã ra sàn nhà, đầu gối đập mạnh xuống đất khiến nó đau nhức Ả mở to mắt nhìn anh, miệng cứng đơ không nói được câu nào
Anh liếc nhìn ả ngồi xụi lơ trên sàn, không thèm đỡ dậy chỉ mở lời hỏi một câu khiến ả mừng rỡ nhưng liền vụt tắt:
"Em Tới đây làm gì?"
Gì chứ? Anh mở lời để hỏi cậu này thôi sao? Anh không đỡ ả dậy đã quá lắm rồi, vậy mà ả còn tưởng anh quan tâm ả định hỏi thăm chứ!
"Em chỉ là nhớ anh nên tới thăm anh" Ả cố chống cơ thể đứng dậy, chỉnh lại trang phục sau đó trở về bộ dáng lả lướt, õng ẹo đi lại ngồi trên bàn làm việc
"Hết rồi? Vậy em đi đi, anh còn nhiều việc lắm" Anh lắc đầu, tay ra hiệu đuổi người
Ả ta bực bội trong lòng, tay nắm chặt tà váy đến nhàu nát Tay luồn vào áo sơ mi vuốt ve vòm ngực săn chắt, giọng nói điệu đến chảy nước:
"Anh biết không em tuy không đối phó được với Lâm Tạ Phong nhưng em sẽ làm người anh ta yêu thương nhất phải đau đớn đến chết Anh biết cái cảm giác chứng kiến người mình yêu nhất chết vì mình nó đau cỡ nào không?"
"Người anh ta yêu nhất? Là ai?" Anh trừng mắt nhìn ả, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả Không lẽ là
"Con nuôi của anh ta, Thẩm Tư Linh!" Ả ghé sát tai nói nhỏ cho vừa đủ anh nghe
Cái gì!? Anh đứng phắt dậy, tay nắm chặt cổ tay ả, siết đến nỗi ả nhăn mặt vì đau Tay ả không ngừng gỡ tay anh ra, nước mắt đã sắp trào ra ngoài
"Đau quá! Anh bị làm sao vậy? Mau buông em ra!"
"Tôi cấm cô! Với ai thì được nhưng với cô ấy thì không!" Anh lớn giọng gằn từng chữ, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên từng tia máu
"Tại sao không không được chứ?"
"Không cần biết lí do Tôi nói không là không! Cô nghe cho kĩ, cô mà động tới cô ấy đừng trách tôi!"
"Anh bảo vệ nó!? Tại sao? Anh đừng nói anh yêu nó rồi?"
"Đừng nhiều chuyện! Nên nhớ thân phận của cô, giờ thì cút đi!" Anh thả tay ả ra khiến ả mất thăng bằng ngã xuống, eo đυ.ng trúng cạnh bàn rất đau Ả hầm hực tức giận quay đi, cầm theo túi xách rời khỏi phòng
Lâm gia
Ả vừa vào phòng liền quăng đồ đạc lung tung vương vãi khắp nơi
"A A A Thẩm Tư Linh! Tại sao mày có gì tốt đẹp mà ai cũng bảo vệ mày? Mày cướp Lâm Tạ Phong tao không nói, đến cả Đằng Minh mày cũng cướp đi! Anh ấy là người tao yêu nhất! Tao phải gϊếŧ mày, để mày xuống đoàn tụ chung với ba mẹ mày!" Ả điên tiết lên hét lớn Lúc này, trong túi ả vang lên tiếng nhạc, ả móc điện thoại ra nhìn trên màn hình là dãy số quen thuộc, nhấn nghe:
"Yến Nhi! Tối nay tôi muốn gặp cô Hẹn ở chỗ nào đi!"
"Tới Win club đi!"