"Phong nhi! Đây dây chuyền ba tặng cho mẹ, mai sinh nhật con, hôm nay mẹ tặng lại cho con Con trai mẹ lớn rồi, chững chạc đi đừng quậy phá nữa Sau này con tiếp nhận Lâm Thị, đừng để ba con thất vọng, cố lên nhé" Mẹ anh lấy trong hộp gấm màu đỏ ra sợi dây bằng vàng, đeo vào cổ cho anh Anh đưa tay vân ve sợi dây chuyền, giọng mệt mỏi:
"Con lớn rồi, mai nữa là con hai ba rồi, đâu còn con nít đâu! Mẹ đừng lải nhải nữa!"
"Cái thằng này, ăn nói cho đàng hoàng" Mẹ anh trêu đùa đánh lên đầu anh một cái rõ đau
"Đau! Thôi mẹ đi ngủ sớm đi! Con buồn ngủ Oa" Anh đưa tay xoa cục u trên đầu, miệng ngáp ngắn ngáp dài, tạm biệt mẹ rồi đi ra khỏi phòng Mẹ anh nhìn theo chỉ biết lắc đầu
Sinh nhật mừng hai mươi ba tuổi của anh tổ chức ở Lâm gia Tối đó, tiệc kết thúc, anh mệt mỏi định đi về phòng, lại đi ngang qua phòng ba mẹ, vô tình
"Anh! Xin anh Đừng làm thế với mẹ con em!" Mẹ anh khóc lóc, quỳ gối trên sàn, tay nắm chặt cánh tay ba anh
"Cô tránh ra! Tôi nói rồi, tôi sẽ đón Diệu Ý về đây sống!" Ba anh hất tay mẹ anh ra khiến bà mất thăng bằng ngã xuống sàn nhà
"Đừng! Xin anh! Nể tình vợ chồng mấy chục năm nay được không? Anh đón cô ta về đây, con sẽ biết Trước giờ con luôn nghĩ chúng ta hạnh phúc Tôi không muốn nó biết chuyện này"
"Sớm muộn gì cũng sẽ biết Bây giờ biết sớm, để nó chấp nhận sự thật này!"
"Sao anh lại tàn nhẫn như vậy? Anh không nghĩ cho em thì nghĩ cho con!"
"Tôi xin lỗi! Diệu Ý có thai rồi!" Ba anh nói xong liền mở cửa bỏ đi Anh vội trốn vào một góc tường, đợi ba anh đi khỏi anh mới mở cửa ra Mẹ anh trơ mắt nhìn ba anh rời đi, cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời, nhìn thấy anh xuất hiện bà càng kinh sợ hơn
"Mẹ! Tại sao?" Anh nghe hết tất cả rồi! Anh sốc không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy! Ba anh nɠɵạı ŧìиɧ, trước giờ anh cứ nghĩ họ hạnh phúc lắm Tất cả là giả dối! Đều là giả dối!
"Con" Mẹ anh khóc nức nở, lắc đầu liên tục, cố mở lời giải thích nhưng không được
A! A! A! Anh hét lên, chạy thật nhanh về phòng Anh nhốt mình trong phòng cho đến sáng hôm sau, anh nghe một tin sốc khiến anh như bị rơi xuống vực thẳm
"Mẹ anh mất rồi!"
"Tại sao? Tại sao mẹ tôi lại mất?" Anh hung hăng kéo vạt áo của bác sĩ, hét lớn
"Lâm thiếu gia! Mẹ anh vì uống quá nhiều thuốc nên bị bị sốc thuốc Chúng tôi đã cố cố hết sức nhưng nhưng không thể, xin cậu bớt đau buồn!" Vị bác sĩ toát mồ hôi lạnh, nói lắp bắp
"Không phải! Lũ vô dụng Biến đi! Biến hết cho tôi!"
Lũ bác sĩ và người hầu sợ hãi chạy đi, chỉ còn mình anh trong phòng Anh đi lại bên giường, tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, mắt nhìn người phụ nữ nằm bất động trên giường
"Mẹ! Sao mẹ lại làm vậy? Mẹ tỉnh lại đi!" Anh nắm chặt bàn tay mẹ, khóc nức nở
"Bà ơi! Lỗi của tôi! Đều là lỗi của tôi!" Ba anh nghe tin, vội vàng chạy về Lâm gia, vào phòng nhìn tình cảnh trước mắt mà bất lực ngã quỳ xuống sàn nhà, nước mắt tuôn ào ạt Ông cũng không nghĩ mọi chuyện lại như thế này!!!
"Ông đi đi! Mẹ tôi không muốn nhìn thấy ông! Ông mau đi! Đi tìm người đàn bà của ông đi!" Anh hét lớn, lần đầu tiên anh lớn tiếng với ba! Người ba mà anh yêu quý!
"Con Con biết hết r" Ông không ngờ con trai lại lớn tiếng với mình, càng không ngờ anh lại biết hết mọi chuyện
"Hôm qua tôi nghe hết rồi Chính ông Ông đã gϊếŧ chết mẹ mẹ tôi Hức"
"Ba xin lỗi Là tại ba Ba hại bà ấy" Ông đau buồn nhìn đứa con trai ngày một hận ông hơn Tại ông, ngay từ đầu ông đã phản bội bà ấy! Ông không đáng làm ba anh
Bảy tháng sau, ba anh đã bỏ đi năm tháng, trước khi đi ông đã để anh thừa kế tài sản, tiếp nhận Lâm Thị Sau khi mẹ mất, anh không còn hoạt bát như trước kia, thay vào đó là một mặt lạnh lùng và tàn nhẫn Anh ngồi bấm máy tính trong phòng thì thư ký hớt hải chạy vào:
"Lâm Tổng! Lâm tiên sinh bị tai nạn Qua Qua đời rồi!" Thư ký Điền run sợ, nói lắp bắp
"Cái gì! Ba tôi ở bệnh viện nào? Mau đưa tôi đến đó!" Anh bất ngờ đứng phắt dậy, vội mặc áo vest đi ra khỏi công ty.
Truyện Dị GiớiBệnh viện An Vinh
"Ba!!!" Anh được Tần Hạo dẫn vào một căn phòng lạnh lẽo, ở giữa là người nằm trên giường, chăn trùm kín đầu Anh cả người run rẩy, sợ hãi nhấc từng bước lại gần, tay từ từ kéo chăn xuống, càng run sợ hơn khi người nằm đấy lại chính là Lâm tiên sinh Sao lại ra nông nổi này! Chỉ chưa đầy một năm, anh đã mất đi hai người anh yêu nhất! Chuyện này không đơn giản như vậy, anh phải tìm ra kẻ hại gia đình anh, từng chút từng chút trả lại gấp bội
"Là Thẩm Tư Thái và phu nhân của ông ta! Đặc biệt là phu nhân ông ta còn nắm giữ trong tay 10 tỷ của Lâm tiên sinh Hai người đó đã bay sang nước ngoài vào ngày hôm qua" Hắc Tiệp khoanh tay, đứng trước mặt anh Sau khi từ bệnh viện về, anh đã nghi ngờ và âm thầm nhờ Hắc Tiệp điều tra
"Tìm bọn họ!" Ánh mắt anh sắc lạnh tàn nhẫn
Thẩm Tư Thái và Diệu Ý bị trói trong một căn phòng xa lạ Bọn đang đi dạo trên đường thì có một đám người chạy lại đẩy bọn họ lên xe Cửa phòng mở, đi vào là người đàn ông lạnh lùng, ánh mắt tà ác, tàn nhẫn muốn gϊếŧ người Anh nhàn nhã ngã trên ghế sofa:
"Chào Thẩm tiên sinh! Thẩm phu nhân!"
"Anh là con trai Lâm Dã!" Diệu Ý mở to mắt nhìn người đàn ông cao ngạo kia, run sợ
"Bà còn nhớ tôi sao? Bà đi đâu làm tôi kiếm cực khổ hai năm trời! Xem ra gϊếŧ ba tôi xong sài tiền sướиɠ nhỉ?"
"Cậu nói gì tôi không hiểu?"
"Bà đừng diễn nữa Tôi cho người điều tra rồi, bà tiếp cận ba tôi là có mục đích, giả có thai, rồi gϊếŧ ông ấy, lấy tiền bỏ trốn cùng chồng bà! Mà tôi còn biết được bà có một đứa con gái đang ở cô nhi viện" Anh nhếch mép cười tà mị, tay châm điếu thuốc
"Không! Xin đừng! Có gì cứ nhắm vào tôi! Tha cho con tôi!" Thẩm Tư Thái và Diệu Ý nghe anh nhắc đến cô, cả người càng run sợ, khóc lóc van xin anh
"Được! Là các người nói!" Anh cười khinh bỉ, tay cầm điếu thuốc chà sát vào cánh tay của Diệu Ý, tàn thuốc nóng khiến bà ta đau đớn, cố cắn răng chịu đựng Thẩm Tư Thái nhìn thấy, ông ta cố lết thân già yếu ớt van xin anh
"Chết tiệt! Bỏ đói cho tôi!" Anh nói rồi vứt tàn thuốc, đi ra khỏi phòng Để mặc hai người họ bị hành hạ, bỏ đói đến chết
Một năm sau ở Lâm gia, anh ngạo nghễ ngồi trên ghế sofa, chân vắt chéo Một bà lão chạc năm mươi dắt tay một bé gái đến trước mặt anh Khoé miệng anh nhếch lên, ánh mắt ẩn ý nhìn cô bé:
"Ta sau này sẽ là cha con!"