Chương 220: _end

Tào Khê không ngừng thở gấp, nắm chặt tay Lý Lệ Nhã ở bên cạnh, nói nhỏ đủ cho hai người nghe:

"Em hồi hộp quá chị."

"Cứ bình tĩnh đi! Không sao đâu, đây là ngày trọng đại, em hồi hộp là phải."

"Chị cũng giống em mà, phải không?"

"Lúc ở trong phòng, chị khá hồi hộp nhưng giờ chị lại thấy hạnh phúc hơn." Lý Lệ Nhã vừa nói vừa tưởng tượng ra cảnh cô ấy và Đằng Minh cử hành hôn lễ. Cô ấy cảm thấy nôn nao trong lòng, một cảm xúc khó tả.

Năm phút sau, giờ lành đã tới, Đằng Minh và Hắc Tiệp đứng hai bên trên bậc cao. Cả hai đứng nhìn về phía cửa, vẻ mặt mong chờ.

Két!

Cánh cửa lớn từ từ mở ra, Tào Khê và Lý Lệ Nhã đội khăn voan che mặt, khoác tay hai bác trai tiến vào lễ đường, khách mời không ngừng nhìn về phía họ, vẻ mặt tươi cười, một số người cầm điện thoại quay phim chụp hình. Đặc biệt bọn họ còn mời cả các ngôi sao nổi tiếng, các thương gia giàu có, nên không gì lạ khi có các phóng viên ghi hình. Ánh đèn không ngừng lấp lóe về phía Lý Lệ Nhã và Tào Khê, thấp thoáng khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc qua lớp khăn mỏng. Đằng Minh và Hắc Tiệp đứng nhìn người con gái mình yêu, trên người là bộ váy lộng lẫy, khoảng cách càng lúc càng gần. Đằng Minh và Hắc Tiệp cùng lúc đưa tay ra, hai bác trai đồng thời cầm tay hai cô dâu đặt vào lòng bàn tay của hai người, đỡ cô dâu bước lên bậc.

Bắt đầu các nghi thức hôn phối, khi bốn người đọc lời thề nguyện, đeo nhẫn cho nhau. Sau cùng, người cha tuyên bố một câu các con chính thức là vợ chồng, hai cặp đã trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào, đồng thời phía dưới khách mời cũng vỗ tay chúc mừng. Tiếng nhạc càng lúc càng to, phía trên bọn họ là cánh hoa hồng rơi xuống không ngừng. Các phóng viên tham lam, nhanh chóng ghi lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này, một người trong đó còn nói một câu:

"Đây sẽ là một trong những đám cưới đẹp nhất thế giới."

Lâm Tạ Phong và Tần Hạo ở dưới liệt nhiệt vỗ tay, hét lớn:

"Chúc mừng hai cậu!"

Lúc này đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Đằng Minh nắm tay Lý Lệ Nhã chạy ra cửa, Hắc Tiệp và Tào Khê cũng theo sau. Khách mời cũng tò mò đi xem thử. Điều làm họ càng kinh ngạc hơn, khói bụi mịt mù, cây lá không ngừng đung đưa, phía trên cao xuất hiện hai chiếc trực thăng, đáp xuống mặt đất. Đằng Minh và Lý Lệ Nhã leo lên một chiếc, Hắc Tiệp và Tào Khê một chiếc. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có ba người đàn ông kia là bình tĩnh, dường như họ đã biết trước đều này.

Ba Tào Khê khó hiểu, ông ngước nhìn Hắc Tiệp hỏi lớn:

"Các con định đi đâu?"

Trực thăng từ từ cất cánh, Hắc Tiệp ngồi trên cao nhìn xuống trả lời:

"Ba! Mẹ! Tụi con phải đi hưởng tuần trăng mật."

"Tuần trăng mật? Hai đứa lên kế hoạch khi nào?" Bà Tào lên tiếng.

"Trước đó một tuần rồi, tụi con không nói cho ba mẹ biết vì muốn mọi người bất ngờ."

"Tận hưởng tuần trăng mật thật hạnh phúc nhé hai con."

Ở trực thăng còn lại, Đằng Minh cũng nói vọng xuống dưới với Lý Gia Quốc và Lệ Kiều, hai ông bà vẫn im lặng nhìn lên cao:

"Ba mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc Lệ Nhã thật tốt."

Lý Lệ Nhã thò đầu sang, nắm tay Đằng Minh đưa lên cho hai ông bà thấy như một minh chứng trọn đời trọn kiếp:

"Anh ấy sẽ lo cho con. Con sẽ không để anh ấy vụt mất đâu."

"Hai đứa đi vui vẻ nha." Lệ Kiều lúc này mới phản ứng, bà cười tươi, hét lớn.

Hai chiếc trực thăng cùng lúc cất cánh, thẳng về phía trước. Ở dưới mọi người đều nhìn theo bọn họ, một lực gió mạnh từ cánh quạt thổi bay khói bụi tạo một lớp màng mỏng.

Đứng gần cửa lớn, anh đứng khoanh tay, hơi dựa người vào cánh cửa gỗ. Tần Hạo dùng khuỷu tay thúc vào eo Lâm Tạ Phong:

"Hai thằng bạn cuối cùng cũng có người rước rồi."

"Chúc bọn họ sẽ có một chuyến đi thật là đáng nhớ." Anh mỉm cười, quay sang nhìn Tần Hạo. Lợi Tư Vũ cùng lúc đứng sau lưng, hai tay khoác vai hai người, anh ta nói chen vào:

"Chắc chắn rồi! Hai người khỏi lo."

- ----END-----