Chương 2: Không giống trưởng bối

Trần Doanh Doanh lùi một bước, rót đầy cốc rượu rồi hào hứng tự mình nói: ”Zô!” Ngửa đầu lên uống một hơi cạn sạch, hơi có chút giống như là cắt máu ăn thề.

Uống xong rồi, cô còn quay đầu định cùng Trần Duy Tân nói cái gì đó, nhưng còn chưa nói chữ nào đã ngừng vì không thấy người trước mặt đâu.

Trần Doanh Doanh có chút bực bội, nghiêng đầu nhìn vào phòng anh xem, nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ khe cửa thì liền an tâm, cơn giận cũng đột nhiên biến mất.

Vào những lúc anh không ở nhà, cô chỉ cảm thấy toàn bộ nhà trống rỗng, vắng lặng giống như như khi còn nhỏ mặc trộm váy của mẹ, cổ áo rộng bị rủ hết xuống, mỗi bước toàn bộ đều lắc qua lắc lại, làm gió ở xung quanh đều chui vào người.

Cho nên cô tình nguyện chọn ngồi ngoài sân vì ít ra nơi đó còn nghe được âm thanh của những con côn trùng trong đám cây hoa, tiếng gió thổi và lá cây xào xạc, thi thoảng còn vang vẳng tiếng chó nhà hàng xóm cắn, cô còn có thể “Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân” *, như vậy làm cho xung quanh thân mình thêm ồn ào hơn, bớt cô đơn những lúc thiếu vắng anh.

*Nâng chén mời trăng sáng,

Mình với bóng là ba.

(Trích trong Nguyệt hạ độc chước - Lý Bạch)

Lúc bước lên vài bước Trần Doanh Doanh chợt nhớ ra điều gì, vội bước xuống, khi tới gần cửa phòng Trần Duy Tân thì giơ tay gõ hai tiếng.

”Vào đi.” Bên trong truyền đến giọng nam trầm thấp.

Lúc này Trần Duy Tân đang dựa người vào đầu giường xem tài liệu, khớp xương rõ ràng ở tay trái cầm lấy mép tập tài liệu, tay phải đặt trên giường. Lúc cô vào, tay trái anh nắm lại, khép lại tài liệu, đem nó để lên trên tủ đầu giường.

Trần Duy Tân nhìn chăm chú vào Trần Doanh Doanh, chờ đợi cô mở miệng. Cô có một đôi mắt hạnh tròn, tròng mắt long lanh như có ánh sáng, lúc cùng người khác đối diện dễ dàng thu hút ánh mắt của họ, làm người khác không cách nào rời ra được.

Trần Doanh Doanh bị anh nhìn đến có chút mất tự nhiên, hai mắt chớp chớp, nói: “Thứ sáu tuần này khối 11 sẽ có một buổi họp phụ huynh đầu kỳ.”

“Ta biết.”

Ngón trỏ ở tay cô vô thức cọ vào nhau, trước cái nhìn chăm chú của anh khó có thể mở lời nên đành đánh mắt sang phía cửa sổ nhằm né tránh cái nhìn ấy, “Đây là buổi họp phụ huynh đầu tiên từ lúc phân ban 11 tới nay.”

“Ta đã biết.”

“Vậy người, có thể đến hay không……” Tiếng nói của Trần Doanh Doanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ líu nhíu như tiếng muỗi kêu, “Để tài xế Hà đi thay……”

Họp phụ huynh từ trước tới giờ đều là Trần Duy Tân tự mình đi đại diện cho Trần Doanh Doanh, trừ lúc hắn công tác nước ngoài thì ai đi thay cô cũng không chịu. Lần này lại thái độ khác thường, muốn đổi thành chú Hà. Tài xế Hà là người thay Trần Duy Tân đưa đón Trần Doanh Doanh đi học, từ khi cô đến đây được 5 năm vẫn luôn là tài xế Hà đưa cô đi học, ông cũng ngoài 40 tuổi, là người hiền lành, thật thà, ít nói, Trần Doanh Doanh rất yêu quý ông.

“Được không ạ?” Trần Doanh Doanh chỉ cảm thấy ánh mắt ấy cứ như là có mũi tên vậy, làm cả người cô ngứa ngáy như bị đâm.

“Có thể để tài xế Hà đi họp thay được không ạ?” Cô lấy hết can đảm lại nói to hơn.

Trần Duy Tân nhíu mày, “Lý do?”

“Bởi vì các giáo viên lớp 11 không giống như lớp 10 dễ qua mặt.” Trần Doanh Doanh đưa ra một lý do miễn cưỡng.

Trần Duy Tân không nói gì.

Trần Doanh Doanh không dám nhìn anh, cúi đầu tiếp tục giải thích: “Người xem, người còn trẻ như vậy, cơ bản là không giống trưởng bối của con.”

“Ta 30 tuổi rồi, nhìn vẫn còn trẻ trung được hay sao?” Trần Duy Tân hỏi lại.

Trần Doanh Doanh đem ngón trỏ buông ra, lại cọ rồi lại buông, như lấy hết dũng cảm mà ngẩng đầu nghiêm túc từng câu từng chữ: “Người không già, một chút cũng không. Cho nên so với người, tài xế Hà càng giống trưởng bối của con hơn. Vừa khéo đây là lần họp phụ huynh đầu tiên từ khi phân ban nên về sau chỉ cần tài xế Hà đi họp giúp con thì người cũng không cần phải đi nữa.”

Trần Duy Tân đáng ra phải cảm thấy như trút được gánh nặng. Vì anh có thể không cần cùng người khác trao đổi, trò truyện trong buổi họp của những phụ huynh học sinh, không cần nghe những thầy cô giáo giảng giải phương pháp dạy học sinh, không cần phải cố hoàn thành công việc sớm nhất hay lùi lại vài buổi họp quan trọng của công ty để sắp xếp đi họp cho cô bé ở trường, giúp tránh được những người rình mò tung tin đồn toàn thất thiệt ảnh hưởng tới bản thân.

Anh đáng ra nên vui mới phải.

Trần Duy Tân khép hờ đôi mắt, làm người khác không đoán ra anh suy nghĩ cái gì.

Nhưng ngay lúc này chợt có hơi thở nóng rực phản phất trên mặt anh, Trần Doanh Doanh khom lưng cúi gần hơn sát vào mặt anh, giống như là đùa dai, “Người đồng ý đi ạ?”

Tuy rằng, vào lúc anh ngước mắt biểu cảm không có chút nào dao động, nhưng Trần Doanh Doanh vẫn là tinh ý nhìn thấy tia sáng loé ra trong mắt anh khi hai người sát lại gần. Chỉ là, cảm xúc đó như là theo gió thổi qua tơ liễu, cô kiên nhẫn chờ đợi tại chỗ, chờ đợi cơ hội, nhưng vẫn làm nó rời đi mất, nắm chặt lại trong lòng bàn tay chỉ còn lại có một tia lông tơ; màu trắng lông tơ là minh chứng cho sự tồn tại của tơ liễu nhưng lại không cho cô nhìn thấy được hình dáng của nó.

Tròng mắt đen sâu thẳm của anh chăm chú nhìn cô, không biểu lộ gì mà chỉ trả lời cô “Được”.

Nhìn bộ dạng không chút nào dao động của anh, hiển nhiên là trò đùa dai của bản thân vẫn chưa chọc được anh, mặt cô hây hây đỏ, giả bộ ho khan vài tiếng nhằm che giấu xấu hổ của bản thân, ngay sau đó liền đứng thẳng dậy, không quay đầu lại mà đi, “Người ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Thanh âm của anh phá lệ vững vàng.

Đóng cửa lại, Trần Doanh Doanh ba bước nhảy thành hai mà chạy thẳng lên tầng, rồi sau đó, gần như không động tĩnh mà thở hắt ra.

Bên trong cánh cửa mở ra thế giới của anh , Trần Doanh Doanh ra ra vào vào rất nhiều lần nhưng trước nay cũng không có thấy rõ điều gì.

Cho nên, cô có lẽ vĩnh viễn đều bị anh nhốt ở ngoài cửa.

Khoảng cách chỉ một cánh cửa mà thôi nhưng cần cô phải dũng khí nhiều đến mức nào, mới có thể đi vào bên trong?