Chương 18. Chuyện này không thể xảy ra

Trần Duy Tân vẫn không đành lòng, bất đắc dĩ, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất, giống như là cầu xin: “Vậy con rốt cuộc muốn gì?”

Trần Doanh Doanh nhìn anh đang cố gắng muốn làm hoà thì thừa thắng xông lên: “Người vốn dĩ biết, con chỉ thích……”

Nhưng còn chưa dứt câu đã bị lời nói lạnh lùng của anh cắt ngang, “Con đừng nói nữa!”

Anh xoa hai bên thái dương, chậm rãi nói: “Con còn nhỏ, có những chuyện chưa hiểu rõ. Đều là ta sai, thân là cha lại chỉ con theo con đường sai lệch, khiến con quá dựa dẫm vào ta nên mới sinh ra những ngộ nhận không đúng đắn.”

Trần Doanh Doanh cố gắng đè nén nước mắt không chảy nhưng không giấu được đôi mắt đã phiếm hồng, giọng nói nghẹn ngào, “Người rõ ràng không phải cha con.”

Trần Duy Tân nhìn gương mặt cô mà tim nhói lên, nhưng lạnh lùng quay đầu, dùng giọng nói cứng rắn nhất: “Sang năm khi con lên lớp 12 thì tao sẽ đưa con đi du học, ở bên đó con muốn đi bất cứ đâu mà con muốn, tiếp xúc với một hoàn cảnh mới sẽ giúp cho con mở mang cái nhìn, nhận ra những suy nghĩ trước đó vốn là sai lầm.”

“Trần Duy Tân!” Trần Doanh Doanh kêu tên anh. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tuyệt vọng như vậy, cũng là lần đầu tiên cô dám nói tên anh thật to, giống như là chống đối nhưng cũng là lời cầu xin xuất phát từ đáy lòng.

“Người rõ ràng trốn tránh con!” Trần Doanh Doanh tiếp tục nói, “Là người đàn ông, chút chuyện này mà người cũng không dám trực tiếp đối mặt hay sao!”

Khóe miệng anh hơi run rẩy, qua một lúc lâu mới nói: “Trước khi là một người đàn ông, ta muốn hoàn thành tốt vai trò người cha này.”

Trần Doanh Doanh từ phía sau ôm lấy anh, “Con thà để người làm người đàn ông của con còn hơn.” Cô áp ngực vào tấm lưng vạm vỡ của anh, mềm mại cùng cứng rắn; nước mắt cô rơi thấm ướt áo anh làm cho lưng anh nóng như là muốn thiêu đốt cả trái tim anh……

“Con vốn dĩ biết rằng, chuyện này là không thể” Giọng anh đầy kiên quyết và tàn nhẫn.

Trần Doanh Doanh không đáp lại, nhưng chính anh cũng cảm giác được, sự ẩm ướt trên lưng anh ngày càng nhiều hơn.

Hai người cứ yên lặng mà đứng ở nơi đó, không nhìn được biểu cảm của đối phương.

Cả phòng yên tĩnh tới mức chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của cả hai.

Cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên.

Là phục vụ mang đồ ăn tới. Khi đã nhận được sự đồng ý và mở cửa bước vào, chỉ thấy cả hai vị khách ở trong phòng quay lưng vào với nhau mỗi người đều ngơ ngẩn, chìm vào suy nghĩ riêng của mình.

“Phiền anh giúp tôi mang tất cả đồ ăn đóng gói lại.” Trần Duy Tân là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ không khí đóng băng ở trong phòng.

Phục vụ cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra chỉ có thể cẩn trọng mà đáp lời vị khách trước mặt: “Được, xin hỏi ngài một muốn thanh toán tại bàn hay là đến quầy lễ tân?”

“Đến quầy lễ tân đi.”

“Vậy mời ngài theo tôi.”

Trong vòng chưa tới một phút, trong phòng chỉ còn lại một mình cô với thấy trái tim tan nát.

“Ting ting tinh” một tin nhắn mới được gửi tới điện thoại.

Trần Doanh Doanh sụt sịt, mở màn hình nhận được một tin nhắn Wechat của Lạc Bắc Thần, nội dung là mời cô đi xem phim vào chủ nhật tuần này.

Như thường lệ cô sẽ từ chối ngay lập tức, nhưng khi nhìn về phía quầy lễ tân ngoài cửa lại xuất hiện một ý muốn trả thù sự lạnh nhạt của anh. Cô cắn răng đồng ý.

Nếu như anh đã không cho cô có cơ hội thích mình, thì cô sẽ để cơ hội đó lại cho người khác!

Sau đó, Trần Doanh Doanh tỉnh táo lại, cảm thấy quyết định bốc đồng như vậy là không phù hợp, hơn nữa cô còn không có chút tình cảm nào với Lạc Bắc Thần. Vì vậy cô lại nhắn tin rủ thêm Hạ Lạc Giai, ít nhất thì cả ba đi với nhau sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Lạc Bắc Thần Đương nhiên sẽ không từ chối, mặc dù cậu cũng không cảm thấy hài lòng cho —— vốn dĩ là hai người đi riêng tư với nhau lại trở thành cuộc đi chơi của cả ba người. Nhưng mà, được đi chơi với cô thì vẫn tốt hơn là không.