Trưởng công chúa được biết đến là người có lối sống hoang đường, nữ nhi nàng sinh ra đều là không rõ cha đẻ, nàng liếc mắt một cái đã thấy chán ghét liền ném nữ nhi cho hoàng đế.
Hắn nhìn đứa bé còn non nớt mà đau đầu, dù sao cũng là con của a tỷ mình, nếu không cố gắng bảo vệ nó thì sẽ không có ai bảo vệ.
Nhưng chỉ vì nhượng bộ của hắn dành cho trưởng đại công chúa, nhiều đại thần trong triều tỏ ra bất mãn với hắn, dâng tấu chương ẩn ý mắng hắn là hôn quân.
Hoàng đế không thể chống lại hết triều thần, nên chỉ có thể nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Trưởng công chúa yêu thích nam sắc, đều tuyển nam sủng đến phủ công chúa, nàng thích ai sẽ được hoàng thượng gả cho.
Trong vài năm qua, trưởng công chúa đều gả cho hai phò mã gia.
Nhưng vì trưởng công chúa si mê nam nhân, hai người phò mã lần lượt chịu không nổi, bằng lòng cùng trưởng công chúa hòa li.
Nhiều lần chuyện hoang đường xảy ra mấy năm nay. Trưởng công chúa chỉ chuyên tâm thu nam sủng, chưa từng quan tâm nữ nhi tự nhiên mình sinh ra lớn lên như thế nào.
Khi trưởng công chúa muốn gả thêm một lần nữa, lần đầu gặp gỡ đã coi trọng Thám Hoa lang mới nhận chức Tống Khê Trạch, văn thần biết được liền thượng tấu mắng to cẩu hoàng đế.
Hoàng đế tức giận đến phát run, cùng văn thần nói lý, “Trẫm! Làm gì sai hả.”
Lời này nói ra đã khiến các văn thần càng thêm phẫn nộ, lại mắng thêm một trận, còn cầm đồ trong tay ném tới chỗ hoàng đế.
Văn thần rất mạnh trong việc chiến đấu, và họ còn cảm thấy gϊếŧ quắt đi thì càng quang vinh, cùng lắm là lỗi của hoàng đế, và họ vẫn có thể được lưu truyền qua các thời đại.
Họ làm được điều này là do các hoàng đế trước đây yêu quý sĩ tộc, đề bạt quá nhiều văn thần tiến vào triều đình, dẫn tới hoàng đế làm sai thì có thể mắng to, để hậu thế biết rằng mình đã chết để thuyết phục hoàng đế.
Hoàng đế không cho bọn họ cơ hội này, nghe bọn họ mắng, vẫn để cho trưởng công chúa tùy ý gả cho phò mã gia thứ ba.
Tống Khê Trạch chỉ có thể tiến lên tiếp chỉ, trên mặt không có bất luận biểu hiện không tình nguyện gì, cho dù có, thì hắn cùng phải nắm chặt thánh chỉ, ngậm lấy thù hận vào trong lòng.
Văn thần vô cùng đau đớn, trưởng công chúa lại muốn mang tai họa người tốt.
Hai phò mã trước đó đều bị nàng mang tai họa đến chưa tới tuổi về hưu thì đã được “Cáo lão hồi hương”. Bọn họ tình nguyện về quê làm nông còn hơn là trở lại triều đình.
Có nam sủng yêu thích cũng không sao, còn muốn hại Thám Hoa lang hiện tại.
Ba bốn tháng sau, hoàng đế vẫn đang suy nghĩ đưa nữ nhi của tỷ tỷ trở về phủ công chúa, xem tỷ tỷ có thay đổi thái độ hay không.
Sau khi nuôi lớn, cũng có cảm tình, nếu a tỷ và nữ nhi không hợp nhau, lại cho hắn đưa về tới.
Trưởng công chúa đối này hành vi này ngầm đồng ý, đối với nữ nhi này cũng không có tình cảm gì, nàng đồng ý với hoàng thượng, thử ở chung xem sao.
Nhưng cái gì nên ghét thì vẫn cứ ghét, nếu không làm gì được nàng cũng sẽ phải nhận phạt.
Khi Khúc Kính Du còn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện nghe trưởng công chúa yêu cầu nàng gọi hai phò mã trước là phụ thân.
Trưởng công chúa càng chán ghét, nói tại sao nàng lại như vậy, nhất định sẽ trừng phạt nàng.
Hai phò mã gia trước đó cũng không quá thích trưởng công chúa, chưa từng coi nàng ta là phu thê, bọn họ đều bất đắc dĩ cưới nàng, nhưng tính tình có mới nới cũ của trưởng công chúa không thay đổi. Nên họ đều từ bỏ người thì không muốn làm quan, người thì bãi quan về quê. .
Cho đến giờ, Khúc Kính Du đã lớn, trổ mã còn tốt hơn cả trưởng công chúa.
Tân phò mã mới vào cửa, Khúc Kính Du không biết phải mở miệng như thế nào, tiểu cô nương bất quá chỉ 13-14 tuổi không thể gọi hai chữ phụ thân được.
Trưởng công chúa không coi trọng Khúc Kính Du, những ngày sau, hễ thấy nàng phạm một lỗi nhỏ nào, sẽ bị phạt quỳ.
Trưởng công chúa đã nói qua, không được ai cầu tình cho nàng.
Khúc Kính Du bị phạt quỳ một canh giờ, thì đứng dậy hai chân gần như cứng đờ, quay về phòng một mình.