Chương 2: Không giữ mồm giữ miệng

Tiêu Tinh Tinh nghe thấy sự quan tâm của người cha hiệu trưởng, người đã ngoài năm mươi tuổi nhưng vẫn có một vẻ đẹp mạnh mẽ và quyến rũ, cực vô tình dành cho ông một khóe mắt rất thờ ơ.

"Con gái của cha có thể bị người khác bắt nạt sao? Cha đi làm về có mua cam không? Con đã nói rồi, con muốn mua cam đường."

Tiêu Minh Phong thở dài trong lòng, con gái ông nói khó hầu hạ mà cũng dễ phục dịch. Cherry tự do và sầu riêng vàng đều không liên quan gì tới cô. Trong tất cả các loại trái cây, cô chỉ thích cam, một loại trái cây cực kỳ rẻ, gần gũi với người dân.

Ông vừa đặt những quả cam đường số một mà ông mua trong một cửa hàng trái cây cao cấp trên đường đi làm về trên bàn cà phê, vừa thành thạo tự nhiên dọn dẹp đống lộn xộn cho cô.

Ông rất cao 1,9m, cúi người dọn dẹp, nếu học sinh của ông nhìn thấy, sợ là nhãn cầu sẽ rơi ra mất. Như Thần Quân cửu thiên, như thần Địa Cầu đẹp trai nhất, hiệu trưởng đại học mặc tây phẳng phiu, áo sơ mi đen, chân đi đôi giày da thủ công đen bóng loáng không nhiễm một hạt bụi, Thái Đẩu giới học thuật, ông hoàng sắc đẹp thế giới, nhưng lúc này lại khom lưng quỳ gối, ừm, ngốc nghếch nhặt vỏ trên đất? !

Các học sinh đang than khóc, phung phí của trời a! Hiệu trưởng Tiêu, Nam Thần Tiêu, chú Tiêu, ba ba Tiêu, bác Tiêu, không, anh Tiêu đôi tay ngọc kia đánh đàn còn ngại phím đàn không đủ mềm sẽ làm đau tay của anh a!

Hiệu trưởng Tiêu nổi tiếng có bệnh thích sạch sẽ, nhưng lúc này, ông ta còn không đeo găng tay, nhặt túi đồ ăn vặt mà con gái ném lên!

Tiêu Minh Phong chân sau quỳ gối, vừa vặn đối mặt với con gái ông, con gái yêu kiều lười biếng, ông cao lớn tuấn mỹ, có chút giống nữ vương cùng kỵ sĩ trung thành của cô, cũng giống như mỹ nam cầu hôn nữ thần tiểu công chúa của mình!

Nhưng con gái trên ghế sô pha cảm thấy không đủ thoải mái nên lại đổi tư thế, động tác này, vốn chiếc áσ ɭóŧ nửa cup không còn che được bộ ngực của cô, đừng nói quầng vυ" như ẩn như hiện lúc trước, bây giờ hai đầu nhũ hoa màu hồng cam đều lộ ra ngoài, tiếp xúc với hơi lạnh điều hòa, mắt trần có thể thấy mà cương đứng thẳng đứng lên!

Tiêu Minh Phong phất tay một cái, tất cả đồ ăn vặt trong tay đều vào ngăn kéo hết.

Ông nuốt nước bọt, đến cùng vẫn mở miệng nhắc nhở con gái: "Tinh Tinh, con, con chỉnh nội y bên dưới. May mà chỉ có cha nhìn thấy, dù là cha, con cũng nên chú ý."

Tiêu Tinh Tinh nhìn xuống, mới nhận ra hai nụ xinh đẹp hấp dẫn của mình lộ ra trong không khí, cô bĩu môi, hờ hững cầm mép áo ngực kéo lên, cúp áo ngực chỉ lớn như vậy thôi, cô nâng lên, kéo lại cũng chỉ có thể che quầng vυ", nửa trên của bầu ngực trắng nõn vẫn hoàn toàn lộ ra bên ngoài cup.

Cô kéo áo ngực xong, lấy quả cam ba ba mới mua, bóc ra, nói: "Tiêu Minh Phong, sao cha lại cổ hủ thế, cha vẫn là hiệu trưởng đại học, còn là một thành phần trí thức! Nam nữ trên đời, ai không phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đến? Phật nói, "Sắc Tức Thị Không – Không Tức Thị Sắc", chỉ là một túi da mà thôi, có gì đặc biệt hơn người!? Con trông như thế nào, đâu phải cha chưa nhìn thấy? "

Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Minh Phong đỏ bừng: "Nói mò gì vậy? Cha nhìn thấy thân thể của con khi nào?"

Tiêu Tinh Tinh “Khanh khách ” cười như chuông bạc: "Nhìn cha cuống quá kia, lúc con sinh ra cha không ở đó sao? Cha không tắm cho con?"

Khóe miệng Tiêu Minh Phong giật giật: "Hồi nhỏ cùng bây giờ có thể giống nhau sao?"

Mới sinh ra mà cô đã có một thân hình hoàn hảo như người mẫu với chiều cao 175 như vậy sao?

Liệu có một cặρ √υ" to đầy đặn và hếch như vậy không? Sẽ có một núʍ ѵú màu cam to đẹp như vậy sao?

"Tất cả đều giống nhau, Tiêu Minh Phong, điểm khác biệt là sự cổ hủ ngoan cố của cha. Cha nói lúc nhỏ không giống nhau, con đã nhìn thấy cha đi tiểu trong nhà vệ sinh! Con không cảm thấy gì cả , đó chỉ là cơ quan sinh sản thôi! Cổ đại phụ nữ khoe tay là tội, còn ngày nay, các cô gái trẻ để lộ ngực, lộ chân dài ra đường, có thể đến một lúc nào đó, nam nữ đều có thể khỏa thân đi lại cũng không vấn đề gì ! "

Con gái không giữ mồm giữ miệng, thực sự khiến Tiêu Minh Phong cảm thấy xấu hổ, ông vừa ngạc nhiên vừa lúng túng vì đã bị con gái của mình thấy lúc mình đi tiểu, côn ŧᏂịŧ lớn cho ai nhìn cũng không thể cho con gái nhìn vậy mà bị con bé nhìn thấy, còn hời hợt nói: nó chỉ là cơ quan sinh sản.

Trong lòng ông có loại khó chịu không nói ra được, nghe lời nói hùng hồn của cô, không thèm để ý chuyện nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, thật sự ông băn khoăn ngoại trừ yêu cầu khắt khe “ Thân xử nữ phải cho chồng " không biết có phải mình quá nuông chiều cô không. Nuôi cô không giống con gái sống nội tâm, thẹn thùng, mà đàn ông hơn đàn ông, chẳng trách cô dọa lui một đám người theo đuổi.