- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cha Dượng
- Chương 8
Cha Dượng
Chương 8
Và quả nhiên, Angry bird không phản bội lòng tin của tôi. Hắn không chở tôi qua Trung Quốc bán thật, nhưng hắn tha tôi một mạch từ Sài Gòn xuống tận Long An rồi ném ở cái xó khỉ ho cò gáy nào đó không một bóng người. Tôi là đứa thuộc loại thần kinh thép, bình tĩnh ngồi xe, đi một quãng mà thấy hắn không hỏi đường về nhà mình là nghi lắm rồi, nhưng tôi không cuống, cứ ngồi im đó để hắn chở đi trong suốt hơn nửa tiếng đồng hồ. Dọc đường khi nhìn vào tấm lưng rộng thẳng tắp của hắn, tôi còn cảm thán khen: "Công nhận thằng quỷ này cũng kiên trì gớm!"
Angry bird đậu xe ở cái bãi tha ma nào đó mà xung quanh toàn lùm chuối và mộ, có mộ cũ như bị sét đánh mà nứt ra bung bét, bỏ mọc xôm xổm lên, có cái mới xây xung quanh phủ toàn vàng mã và đô la âm phủ, có người còn không được chôn tử tế, đắp một nấm đất, cắm một cọc cây thì coi như chốn an nghỉ cuối cùng ở thế giới này, trông u ám mà đáng thương.
Tôi bước xuống xe, đưa nón bảo hiểm cho hắn, hỏi nhẹ:
- Nhà ông nội mày ở đây hay gì?
Angry bird nhổ phẹt một ngụm nước bọt ra ngoài, không trả lời trả vốn gì, nhìn tôi mà hỏi ngược lại:
- Mày có điện thoại không?
- Có, thì sao?
- Đưa tao!
- Mắc mớ gì đưa mày?
Cuối cùng cũng bị hắn trấn lột, hắn giật lấy điện thoại trong túi tôi, vẫy trước mặt tôi rồi nói đểu:
- Cho mượn mấy ngày xài chơi!
Ý đồ của Angry bird đã quá rõ ràng, quăng tôi ở chốn khỉ ho cò gáy này, trên người không tiền bạc, không điện thoại, hắn muốn tôi tự lội bộ về Sài Gòn bằng cái niềm tin bất diệt đếch thể nào tin nổi. Chiếc xe máy rừm lên một tiếng, hắn ở trên xe nhìn xuống tôi bằng ánh mắt cảnh cáo, trước khi đi có nói:
- Cái này là cảnh cáo nhẹ thôi, sau này còn giỡn mặt kiểu đó với tao thì đừng có trách thằng Phong này vì sao mà ác!
Nhìn chóp đỏ từ đèn xi-nhan dần mất hút trong bóng tối, tôi cười hừ, vu vơ tự nói:
- Bố mày lại sợ mày quá cơ!
Tôi thề là từ trước tới giờ mình chưa bao giờ tin vào chuyện ma quỷ, ngay cả khi lúc này nhìn thấy có một đóm sáng xanh lập lòe trên ngôi mộ mới tôi cũng tự đinh ninh trong lòng đó chỉ là một hiện tượng hóa học thông thường mà mình đã được nghe cô giáo dạy hóa nói một lần, photphin và diphotphin hình thành trong quá trình xương người bị phân hủy, bốc ra ngoài gặp một số điều kiện gì đó ngoài môi trường sẽ bốc cháy và tạo ra đóm lửa xanh nhạt mà người ta vẫn gọi là "ma trơi", nhưng má ôi, trong hóa học người ta không nói đóm lửa lại có thể phát ra tiếng khóc tỉ tê của một người phụ nữ như vừa bị mất con. Tiếng khóc đánh mạnh vào thần kinh của tôi, gió xung quanh đột nhiên nổi, thổi qua lùm chuối lá khô kêu lào xào, thổi tới cả cái mùi bùn lầy hơi tanh nữa. Tôi nhớ đó là lần đầu tiên mình biết khái niệm thế nào là "vắt giò lên cổ" mà chạy, chạy tới khi cảm giác cái chân không phải là của mình nữa, tôi quả thật đυ.ng phải...ma!
Ở nơi mà xung quanh toàn chuối với mộ, tôi gặp một cô gái, nhưng không giống như miêu tả phổ biến trong các truyện kinh dị, con ma đó không mặc áo trắng, không xõa tóc thề mà cô mặc áo bà ba màu nâu đồng và quần đen ống rộng phổ biến hồi thế kỉ trước, tóc búi củ tỏi hệt như bà nội tôi mặc dù mặt mài cô thì không trông già cỡ vậy. Dưới ánh trăng lờ mờ, tôi đυ.ng cô, cô gánh một cái đòn gánh trên vai, gương mặt có vẻ hiền hiền nhìn tôi hỏi:
- Anh gì đó, lạc đường hả?
Thời này, mấy ai còn mặc áo bà ba và quảy đòn gánh? Tôi thề...lúc này thậm chí muốn đái cả ra quần. Nhìn cô ta chẳng giống gì một cô gái ở thời hiện đại cả mà giống như một linh hồn vất vưởng cứ vào một thời khắc nào đó sẽ nhớ lại và hành động như thể lúc mình còn sống. Tôi run rẩy nửa ngày trời nhưng vẫn nuôi hi vọng rằng cô chỉ là một người phụ nữ lập dị sống ở hiện đại nhưng hay tưởng niệm quá khứ nên mới ăn mặc như vậy thôi, run hỏi:
- Cô...sống ở gần đây hả?
- Vâng, nhà em ở bên kia sông thôi.
Tôi nhìn theo hướng cô chỉ, phía bên kia có thể từng là một con sông đi, nhưng bây giờ chỉ là một mảnh đất phủ đầy cát, có lẽ người ta đã bơm cát và lấp sông lâu lắm rồi.
Mà...cũng có thể do trời tối quá...tối tới mức tôi không nhìn không ra nước sông...chăng? Mặc dù tôi không tin mấy vào cái giả thuyết tưởng thật nhưng chơi.
Nuốt nghẹn một cái, tôi hỏi:
- Cô chỉ đường giúp tôi ra lộ cái được hông?
- Lộ cái hả? Dễ thôi, anh đi thẳng một đường này, sau đó gặp ngã quẹo, cứ quẹo phải rồi đi vài chục bước nữa là tới hà!
- Cảm...cảm ơn cô!
Tôi lao đầu chạy đi mà không dám ngoảnh lại nhìn, chạy hì hục đến một quãng đường mà vẫn nghe thấy giọng nói người con gái kia như thể chỉ cách phía sau lưng mình một bước, cô nói:
- Anh đi nhớ cẩn thận, giờ này còn ra ngoài, coi chừng bị lính Mỹ nó bắt lại kiểm tra thì khổ thân. Con trai gì mà da trắng bóc hà, thấy thương dễ sợ!
Tôi: "..."
wtf !? "lính Mỹ"?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cha Dượng
- Chương 8