Tan học, Trang Nhu cùng hai người bạn của cô đứng ngoài cổng trường đợi tôi. Cô đứng giữa bầu trời nắng chiều đỏ rực, như một loài hoa dại thẳng tắp trước gió, nhỏ nhoi mà kiên cường. Tà áo dài trắng phất bay trước gió cùng suối tóc đen xõa qua vai làm cô trông nữ tính đến lạ, nhưng cô chưa bao giờ là loại liễu yếu đào tơ, ủy mị chờ người ta che chở mà cô là loại hoa mọc dại ven đường vừa đẹp vừa có ý chí sinh tồn đáng nể. Ai đi qua cũng nhìn cô, bọn nam sinh hú hí to nhỏ với nhau, thỉnh thoảng còn có kẻ làm bạo huýt gió trêu chọc cô, nhưng thân áo trắng vẫn thẳng tắp ở đó và ánh mắt cô nhìn đi lơ đãng gợi cho người ta cảm giác khó nắm bắt.
Đến tận sau này thằng nhóc Bin có lần hỏi tôi rằng nó trông giống cha hay mẹ nhất, tôi không do dự nói nó giống mẹ nhất. Nó giống cô nên càng lớn lên càng có cái dáng vẻ duyên kín trời sinh khiến người ta vừa ngắm đã sinh ra cảm giác muốn yêu thương. Cũng may nó không giống cha, vì cha nó không có dáng vẻ dễ gây được thiện cảm với người nhìn và cả cuộc đời ngắn ngủi của cha nó chỉ bao trọn trong hai từ "thất bại".
Trang Nhu thấy tôi đi tới, liền mò lấy từ cặp da ra cái điện thoại đưa thẳng trước mặt cho tôi, nói:
- Điện thoại của ông đó. Từ nay cẩn thận đừng dính dáng gì với Ngọc Phong nữa!
Tôi cầm cái điện thoại trên tay, chưa định hỏi gì thì nghe cô nói thêm:
- Ngọc Phong ban đầu không thích những người trông vừa công tử, vừa yếu hèn như ông nên mới trêu ông như thế! Nhưng ai dè ông chả yếu hèn tẹo nào, cứ thích nói móc nói xéo rồi mặc cho người ta đánh! Sau này hai người bớt xích mích với nhau nữa, đánh nhau, bị hạ hạnh kiểm lần nữa là không được thi tốt nghiệp đâu!
- Ôi lấy được luôn á? Hay thế!
Tôi cầm điện thoại trên tay, không có hỏi cô vì sao cô dám "liều tính mạng" lấy nó về cho tôi, nếu vì chuyện trả ơn tôi giúp cô đưa cây dù cho thầy Khải thì có vẻ như cô đã lầm. Mấy ngày này nghe nói Sài Gòn có bão ghé thăm, và cây dù của thầy Khải vẫn còn nằm nguyên trong cặp, nhưng tôi thì không có ý định đem đi trả. Ai mắng tôi mặt dày, mắng tôi không biết liêm sỉ cũng được, tôi không bận tâm lắm tôi vì vốn dĩ là một thằng con trai khá xấu xa.
Hai cô bạn đi theo Trang Nhu từ nãy đến giờ vẫn đăm đăm nhìn tôi mãi, cô A đùn đẩy cô B định hỏi gì đó nhưng không dám. Họ xì xầm qua tai Trang Nhu, cô nghe xong thì ngường ngượng nhìn tôi, rồi hỏi:
- Bạn của tôi muốn xin số điện thoại của ông, có cho không?
Tôi cau mày nhìn xuống hai đứa con gái bẽn lẽn đứng phía sau Trang Nhu, một người có vẻ ngoài khá tròn béo, trên vai quảy chiếc cặp có in dòng chữ "Love BTS Forever" làm như sợ người ta không biết cổ là fan cuồng Kpop, và người còn lại xét chung mặt mũi cũng tạm chấp nhận được nhưng có điều mắt thì hơi lác.
Tôi hắng giọng một tiếng nửa đùa nửa thật nói với Trang Nhu:
- Nếu mày xin thì còn cho được!
Hội chị em phụ nữ đùng đùng tức giận, đùng đùng bỏ đi. Trang Nhu thì liếc tôi một cái rồi cũng hông thèm nói gì, bước đi theo sau chị em của mình. Ở phía xa tôi còn nghe cô A vo ve với cô B: "Nghe thầy Minh khen hắn có gene thiên tài, lại cũng đẹp trai nên muốn làm quen xíu thôi, cần chảnh vậy hông trời!"
Tôi chỉ cười, lững thững ôm cặp da đi tới trạm đợi xe buýt.
Là giờ cao điểm nên xung quanh lại là một khung cảnh tắt ấp, khói bụi, xe cộ và đầu người chật như kiến, chen chúc nhau nhìn mà phát mệt. Bọn học sinh cùng trường cũng xúm xít đứng đợi ở trạm, chúng tíu tít nói với nhau chuyện trời đất thiên la địa võng gì mà không chịu ngừng nghỉ, có lúc tôi còn nghe chúng nói về cái drama dài tập mà Angry bird làm diễn viên chính. Sự thật là ở trường tôi bọn học sinh đa phần không chú tâm vào chuyện học hành nhiều bằng chuyện hôm nay bè cánh của Angry bird đánh ai, hắn làm gì, hắn chọc giận giáo viên nào khiến người ta giữa giờ mà bỏ lớp? Angry bird luôn là tâm điểm của mọi cuộc bàn tụng, hắn là diễn viên chính, nên đương nhiên dạo gần đây kẻ có dính dáng tới diễn viên chính không tránh lọt vào ống kính.
Bọn học sinh xét nét nhìn tôi rồi vo ve gì đó vào tai nhau cười hí hửng cả buổi, có người còn nhắc lại chuyện ở trên lớp lúc đó vì Trang Nhu ra mặt cho tôi nên Angry bird mới không đánh tôi. Họ còn đặt ra nghi vấn có phải Angry bird và Trang Nhu có gì mờ ám? Một cô nàng hâm mộ Angry bird trong nhóm thì lắc đầu nguầy nguậy phản bác rằng Angry bird không thể nào thích một người quê mùa như Trang Nhu được. Nghe cả bọn xầm xì một buổi tôi chán nản dựa đầu lên tấm biển quảng cáo ở trạm rồi thiêm thϊếp, cơn làm biếng mãn tính bắt đầu lộng hành khiến tôi giờ phút này muốn nằm lăn dài ra đường ngủ một giấc. Cũng may, tôi còn đủ "bình thường" để không làm ra chuyện mà những kẻ "có giấy, có mộc" mới dám làm.
Tự nhiên nghĩ mình giống thằng lập dị thật, Sài Gòn là thành phố không cho phép sự nghỉ ngơi. Nơi mà kẻ đạp người đùn để tiến về phía trước, cầu danh lợi, cầu địa vị, cầu cái quần gì gì đó thì ngược lại tôi lại như con búp bê lật đật suốt ngày chỉ đứng đó trên kệ hàng, chưng hửng, đình trệ, lười phản ứng, lười lao động, hay thẫn thờ, gió tây gió bắc có xô đẩy gì thì lắc qua lắc lại rồi cũng trở về trọng tâm mà đứng im. Ngoài việc để trưng bày, tôi chả biết ở cuộc đời này mình rốt cuộc có công dụng hay vai trò gì.
Suy tư một hồi rồi ngủ thϊếp đi lúc nào không biết, trễ hết mấy tuyến xe buýt. Lúc thức dậy thì thấy bầu trời đã hơi sụp tối, đường phố lên đèn và ở trạm chờ chỉ còn lại mình tôi với một chiếc xe Sirius đậu bên vỉa hè cách đó không xa. Mắt cận thị nặng nên vừa sụp tối là tôi không còn nhìn ra được thứ gì rõ ràng, chỉ thấy gã thanh niên ngồi trên chiếc Sirius không làm gì cả, hình như hắn nhìn tôi miết thôi. Tôi chẳng buồn để ý nhiều, dụi dụi mắt, vừa lúc nhìn thấy tuyến xe của mình đi tới nên bước ra phía trước định đưa tay vẫy ra hiệu.
Cũng lúc đó nghe đứa con trai ngồi trên xe máy nói:
- Ở ngoài đường mà dám thẳng cẳng ngủ một giấc từ chiều tới giờ, bộ mày hông sợ cướp nó cắt cổ mày hả công tử bột?
Cái giọng quen thuộc kéo ánh mắt của tôi về, nhìn thấy vẻ mặt hững hờ của Angry bird ngay trên chiếc Sirius đó, tôi không rõ tâm trạng mình phải diễn tả thế nào mà tự nhiên muốn chửi thề. Bấy giờ hắn ngoại lệ không có nhai kẹo, ngồi trên xe nghiêm chỉnh nhìn tôi miết. Đèn đường phủ lớp ánh sáng vàng nhạt lên khung cảnh giữa hai chúng tôi, tô thêm độ lãng mạn đến lãng xẹt và gió bắt đầu thổi. Tôi không thắc mắc rằng Angry bird tại sao lại ở đó nhìn mình mãi và cũng không thắc mắc trong lúc tôi ngủ, hắn đã trộm nhìn "công chúa" bao lâu rồi, tôi nhíu mi hỏi hắn:
- Mày biếи ŧɦái hả? Người ta ngủ thì ở đó nhìn làm gì?
Hắn nhếch miệng hỏi lại:
- Có ai từng nói mày rất "khùng" chưa?
- Chưa, mày là thằng đầu tiên.
Hắn nhìn tôi, nhìn một hồi như đang suy xét điều gì nghiêm túc lắm. Rồi hắn chỉ tay xuống cái bánh xe mình, hỏi:
- Là mày phải không?
- Ôi, xe bị đâm vỡ lốp à? Mày đừng đổ oan cho tao, tao là người tốt đó, không có tiểu nhân làm chuyện lén lút như mày đâu!
- Không phải mày thì ai làm. Tao gửi xe ở trước cổng trường từ trước tới nay không bị sao hết, dạo gần đây cứ ngày cách ngày bị người ta đâm thủng lốp, mà thằng khùng đó còn đem bã kẹo dán lại nữa chứ! Không phải mày thì là ai?
- Mày nên nỏi người giữ xe chứ hỏi tao được gì. Mà...chắc cái thằng đâm lốp xe mày bị nghiện kẹo cao su...
Thời gian gần đây cứ xung đột mãi, bấy giờ hình như Angry bird đã "đề kháng" được cái miệng hay châm chọc của tôi, trông hắn không có tức giận gì nhưng hắn vẫn nhìn tôi với gương mặt "ngầu như cái bồn cầu". Người xưa có câu: "Mắt lươn một mí trai thì trộm cướp, gái buôn chồng người", tôi không thường tin vào tướng số, nhưng nghĩ trường hợp của Angry bird thì đúng thật. Đôi mắt lươn của hắn khiến hắn trông giống hệt như một gã xã hội đen hay đâm thuê chém mướn, mà nói thật tôi tin cuộc đời sau này của hắn cũng không làm nên trò trống gì ngoài những việc làm bất lương đó. Nếu như tôi không phải là một đứa đã chai lì cảm xúc thì nghĩ chắc lúc này vì nhìn vào đôi mắt hí đen thui của hắn mà sợ tới đái són ra quần.
Angry bird nhìn xuống tôi bằng cái cặp mắt dọa chết khϊếp người ta đó, hắn đưa cánh tay gân guốc ra bóp chặt lấy mặt tôi, không biết do hắn cầm chuột chơi game nhiều quá hay là lao động nhiều quá mà để lại trên lòng bàn tay những vết chai khứa lên mặt tôi nhồn nhột. Hắn bóp mặt để tôi nhìn thẳng vào mắt hắn mà không tránh đi đâu được. Hắn muốn tôi nhìn hắn, tôi không phản kháng, nhìn hắn, nhìn, nhìn, nhìn đến thảng thốt vì phát hiện ra làn da nâu của hắn thực sự đẹp, và hắn cũng khá là điển trai, ngầu như cái bồn cầu.
Tôi muốn trêu hắn, ngọ nguậy cơ hàm đang bị bóp cứng, lọng ngọng nói:
- Mày ìn tao miết ậy, coi ừng tao yêu mày bây ờ!
Hắn ghé sát mặt tôi, phả làn hơi thở nóng rực lên má tôi rồi âm hiểm nói:
- Vậy thì làm thế đi, tao lại ngại mày quá?