Tối hôm đó tôi ngồi trên giường chườm đá lạnh lên gò má sưng tấy của mình thì nghe thấy tiếng xe của anh trở về, "con bọ Hercules nhã nhặn" của tôi đã biến thành khủng long bao chúa, bước vào phòng với ánh mắt chực ăn thịt người, anh nghiến răng hỏi:
- Đi đâu??
Anh không còn nhã nhặn như thường lệ nữa, đôi mắt anh nhìn tôi như thể muốn tế sống tôi nếu tôi không có một cái lý do ra hồn. Rồi tôi cẩn thận suy nghĩ cho câu trả lời vì sợ rằng nếu không thỏa đáng thì anh lại vớt cho tôi cái bạt tai y hệt mẹ ở bên gò má bên còn lại, qua ngày sau nữa tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nào đi học với cái gương mặt rất "mụp" của mình.
Tôi nói:
- Con...đi lòng vòng chơi, điện thoại...bị cướp mất rồi!
Nhưng tôi quên, tính cách của anh và mẹ dù có vài phần giống nhau nhưng thái độ của anh và mẹ đối với tôi thì hoàn toàn trái ngược. Anh không đánh tôi như mẹ, mà sau khi nghe tới chữ "cướp", mặt anh hơi tái, từ giận một khắc trở thành giật mình rồi biến hoàn toàn thành sợ hãi, anh đi tới bên giường nhìn tôi, hỏi tới tắp:
- Con gặp cướp hả? Chúng làm gì con? Gò má bị sao đây?
- Con không sao...ở trạm xe buýt bị cướp, rồi...con cũng không có tiền đi xe buýt về nên đành đi bộ...
Tôi biện đại một cái cớ để giải thích lý do về trễ của mình mặc dù biết rằng nói cái điện thoại gớm ghiếc của mình bị cướp thì nghe đề cao giá trị của nó quá, nhưng cũng không cần thiết phải mách lại cho anh chuyện tôi bị bạn học chơi khăm thế nào. Nếu để anh mà biết thằng Ngọc Phong quăng tôi ở bãi tha ma ở Long An, khiến tôi gặp ma nữ suýt không còn mạng để về nữa thì chỉ sợ anh tới tận trường tế con Angry bird đó luôn, mà tôi thì không muốn cho lũ bạn học có cớ bàn tụng mệt nghỉ, xù xì về mình như một thằng quý tử ngồi mát ăn bát vàng, được cưng chiều như trứng mỏng.
Anh nhìn tôi, hoàn toàn tin tôi mà không cần nghĩ ngợi. Ánh mắt đan xen giữa giận và chút xíu đau lòng làm tim tôi cũng run rẩy theo. Phải chi mẹ cũng như anh bây giờ thì tôi không cần thiết phải đặt hết tình yêu của mình vào một người không cùng máu mủ thế này. Cái máy biến áp của anh hoạt động đúng khả năng mà nó làm được, anh nguôi giận rất nhanh nhưng trong mắt vẫn còn bàng hoàng, lo lắng và cả đau lòng. Trên trán anh túa ra mồ hôi, giọt nước trong suốt chảy xuống sườn mũi cao thẳng rất kiêu kỳ, hơi thở anh dồn dập chắc vì lúc nãy anh đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
Tôi nghĩ nếu lúc trước bác sĩ Vinh chưa "đi thêm bước nữa", ông chưa có vợ con riêng thì hẳn lúc này ông cũng lo lắng y hệt. Một người cha rất cưng chiều đứa con trai dễ thương, hiểu chuyện và lâu lâu còn như con gái biết làm nũng. Nhưng bây giờ ông đã có gia đình riêng, ông giờ này vẫn ở nhà riêng của chính mình và đem tình yêu từng dành hết cho vợ con cũ để san sẻ cho vợ con mới. Còn anh thì khác, cũng như anh từng nói, cuộc đời này mình không muốn có đứa con nào nữa, chỉ một mình tôi thôi là đủ rồi.
Mắt tôi cay khi anh chạm vào cái khăn chườm đá cọ trên gò má đau rát, từ ánh mắt anh hoàn trả lại vẻ đạm nhiên nhưng cũng vừa lo lắng của một người cha đối với con trai mình rất đau lòng khi mẹ nó vừa tát mặt nó sưng như cái mông. Anh hỏi:
- Rồi mặt bị sao đây?
Tôi biến thành đứa con nít thích làm nũng, cúi đầu cọ cọ tóc mình lên xương quai xanh gồ lên của anh, tủi hờn nói:
- Con cãi nhau với mẹ, nên bị mẹ đánh!
- Vậy hai mẹ con nói gì?
- Cũng không có gì quan trọng là chuyện cũ thôi...
Anh hiểu chuyện cũ là chuyện gì nên không hỏi nữa, giữa tôi và mẹ chẳng có mâu thuẫn gì nghiêm trọng ngoài thái độ hững hờ của bà hay làm tôi nổi khùng.
Tiếng tim anh đập thình thịch cùng nhịp tim rạo rực của tôi đan xen vào nhau, bên ngực áo anh cũng đã ướt mem vì thấm đẫm mồ hôi. Mùi mồ hồi của anh và cả mùi thuốc lá nhàn nhạt tản ra khiến tôi mê muội, muốn đắm...và chìm. Nghĩ chắc mấy tiếng qua anh chạy khắp mọi ngõ ngách ở thành phố để tìm mình, trong lòng tôi tự nhiên thấy thương anh ghê gớm, thương đến chết mất thôi, thương muốn moi hết ruột gan ra ngoài cho anh xem, thương đến mức chỉ muốn dính lên người anh thế này rồi không bao giờ đi đâu nữa.
Cằm anh hôm nay đã lún phún râu nên cọ cọ lên vầng trán trơn nhẵn của tôi thấy nhột, tôi nhắm mắt rùng mình, cười cười, anh cầm tấm khăn bọc nước đá nhẹ nhàng chườm lên má tôi, nhỏ giọng hỏi:
- Còn đau không?
- Một chút.
Tôi lại cọ cọ trán vào cằm của anh, anh cười nói:
- Ngày mai cạo râu.
- Ừm!
"Ừm" có nghĩa là tôi sẽ cạo râu giúp anh, công việc độc quyền mà không khi nào mẹ giành với tôi được.
Anh cứ mặc cho tôi làm nũng với mình, anh sẽ không ôm lại tôi, không tỏ ra quá thân thiết như cái cách mà tôi ôm và làm nũng với anh nhưng anh vẫn cứ để yên như thế. Thỉnh thoảng tôi nghĩ, mỗi lúc mình và anh như thế này trông chúng tôi giống...một cặp tình nhân hơn là cha con hay chú cháu, chỉ cần anh hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu tôi một cái, cười với tôi một lần thôi cũng đủ cho tôi có thể đứng dậy chống lại cả thế giới này, nhưng mà bao năm qua anh chưa khi nào vượt quá bổn phận, quá cương vị của một người cha dượng nên có. Mặc dù có nhiều lúc tôi thấy anh thở mạnh, kề sát mũi, kề môi lêи đỉиɦ đầu mình gần giống hệt như đặt một nụ hôn vậy, nhưng suy cho cùng nó cũng không phải là hôn cho nên chưa lần nào tôi dám vượt qua ranh giới làm như những gì trong đầu mình hay đắn đo.
Tôi nhắm mắt lười lười tựa vào xương quai xanh, anh thì thủ thỉ xuống tai tôi nói:
- Chú xin lỗi, chú không nên can thiệp vô đời tư của con nhiều quá. Dù gì thì...con cũng lớn rồi...
Tôi nghĩ chắc anh đang nhắc tới chuyện hôm qua xem và kiểm tra điện thoại của mình, tôi gục trên vai anh, ngọ nguậy lắc đầu nói:
- Ưʍ...không sao! Hồi sáng, con cũng quá đáng với chú! Con biết chú quan tâm vì chú lo cho con...Nếu là mẹ, chắc mẹ cũng không làm được như vậy...
- Đình, thật ra mẹ cũng thương con lắm, đừng suy nghĩ vu vơ nữa.
- Thôi thôi, đừng nói mấy chuyện này nữa, con bây giờ cũng đâu phải là con nít nữa mà cứ hở ra là đòi thương yêu gì! Con chỉ cần chú thôi!
Tôi tựa đầu lên vai anh, thấy bàn tay anh đột nhiên giật nhẹ và cả người anh đều cứng đờ ra khi nghe câu nói đó. Ngẫm nghĩ, cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc sau bao nhiêu chuyện mà anh làm cho tôi. Bảy năm qua, tình cảm anh dành cho tôi cho dù nó thuộc loại tình cảm gì đi nữa thì cũng đủ làm nung chảy cả sắt thép chứ huống hồ gì là tim người, tim của một thằng nhóc thiếu hụt cảm giác an toàn và tình thương trọn vẹn của gia đình. Tôi đối với anh có tình thân mà cũng vừa có tình yêu, người tinh tế như anh không lẽ nào không hiểu được, chỉ có điều anh muốn trốn tránh mà thôi, như chuyện tránh chạm vào cái mụn nhọt dai dẳng trên người mình, không muốn động tới thì không được mà mỗi lần động tới thì khó chịu và đau thấu trời.
Sau đó tôi nhớ rằng anh đã nói một câu, một câu duy nhất như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi, tạt thẳng vào trái tim ấm nóng bảy năm qua đã bị sự chu đáo của anh làm cho tan chảy.
Anh nói:
- Đình... hay chủ nhật này rãnh, chú dẫn con đến bác sĩ Hà trò chuyện với cô ấy một chút? Bác sĩ Hà tốt lắm, cô ấy có thể làm con thông suốt...
Tôi bật ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi:
- Thông suốt cái gì?
- Chú biết đây là giai đoạn đầu đời của con, có thể nhầm lẫn một chút về mấy loại tình cảm. Con cứ thử tới đó một lần, nếu thấy được thì xin số điện thoại của cô ấy luôn. Cô Hà là bạn của chú, mỗi khi con cần có người tâm sự hay có khúc mắc gì không giải quyết thì cứ...
Nghĩ...nếu người ta gϊếŧ người được bằng ánh mắt thì chắc cũng gϊếŧ người bằng giọng nói được, nếu trường hợp đó mà xảy ra thật thì không còn nghi ngờ gì nữa, tôi sẽ bị cha dượng của mình bức tử chết. Giọng nói thản nhiên của anh có sức đả thương người ta ghê gớm, một dùi đâm thẳng vào ngực tôi, nghĩ chắc tim mình vừa rồi đã vỡ thành một trăm mảnh nát vụn. Tôi không đợi anh nói xong cái ý định hết sức cao thượng và đầy nhân ái của một người cha dượng đối với đứa con trai có xu hướng giới tính lệch lạc mình, tôi nổi điên, tôi như con nhím xù lông sẵn sàng gϊếŧ chết kẻ thù mình bằng cái ôm siết thân ái, tôi nói:
- Con yêu chú, cái đó đếch phải bệnh hoạn gì đâu mà cần bác sĩ tâm lý!
Anh há miệng định nói gì, nhưng lời không thốt ra được tới miệng thì bị anh nuốt vào, anh bất đắc dĩ, anh khiên cưỡng nhìn tôi một hồi lâu mới thật thấp giọng nói:
- Chú là chú của con, là cha dượng của con, Đình...
Anh vốn là người kiệm lời, anh chỉ nói nửa chừng thôi nhưng đủ để tôi nghe, hiểu hết nội dụng và ý tứ. Anh thở dài, anh muốn hút thuốc nhưng chợt nhớ lại đây là phòng tôi nên lại thôi. Một bác sĩ giỏi mẫu mực như anh mà lại là người nghiện thuốc lá, nhìn thấy anh quẫn bách dẹp gói thuốc vào túi quần mà trông vừa thương vừa buồn cười.
Tôi nắm hờ cổ tay của anh, nhẹ giọng nói:
- Thì có khi nào con nói chú là người dưng đâu! Chú vẫn là chồng của mẹ, là cha dượng của con. Nhưng con chỉ xin chuyện tâm tình gì đó của con, chú đừng xen vào!
Tôi vẫn cứ điềm tĩnh như vậy, nếu như là một cô nữ sinh bị người mình yêu cự tuyệt vì anh ta nói mình là...là cái gì đó mà cô không được phép tơ tưởng tới, thì chắc nghe anh ta nói xong cổ sẽ khóc tới thương tâm mà chết. Nhưng tôi thì không, tôi không phải trường hợp của nữ sinh đó, tôi hiểu rõ nên tôi không thương tâm hay đau khổ gì. Tôi chưa từng hỏi anh có thứ tình cảm khác ngoài tình cha con với mình không? Vì tôi không muốn canh bạc của mình sẽ trực tiếp kết thúc thời khắc đó với con số không tròn trĩnh. Tôi cũng chưa từng hỏi rằng anh có thực sự yêu mẹ không?
Tôi sợ mình chịu không nổi mà chạy ra sông Sài Gòn mất.
Anh là tất cả.
Không ngoa, nhưng thực sự là vậy.
Nếu như tôi không đặt tình cảm vào anh nhiều tới chính bản thân mình không ngờ thì tuổi mười tám của tôi đã không trở thành một bầu trời âm u đến thế.