Chương 39: Anh rể, đừng

An Dịch về tới nơi chưa ở nhà nghỉ ngơi được mấy ngày đã phải theo chân giáo viên dạy múa lên thành phố tham gia thi đấu.

Cuộc thi lần này mang tính chất tầm cỡ quốc gia, nếu như thắng được giải nhất, thì có thể được làm học trò của bậc thầy ba lê Quách Tuyên.

Quách Tuyên là ai? Một vũ công có tầm ảnh hưởng nhất định trên quốc tế, từ khi An Dịch múa ba lê đã lấy Quách Tuyên làm gương, nếu như có thể trở thành học trò của anh, đó là may mắn biết bao.

Thời gian thi đấu là vào ba ngày sau, An Dịch tăng cường thời gian luyện tập, vì đền bù cho sự điên cuồng trong quân đội, cô lại dùng thuốc làm chặt âʍ ɦộ nguời đàn ông cho cô, bởi vì trong tiềm thức cô cho rằng tấm thân không còn trong trắng của mình sẽ bị người khác nhìn ra, tuy là chuyện này cũng không có gì.

Cuộc thi lần này, giáo viên dạy múa của An Dịch lại càng hợp ý, dù sao có ai mà không muốn khoe khoang, có một đứa học trò giỏi lấy ra được tay là hy vọng của nhiều ít giáo viên dạy múa.

Càng tới gần ngày thi, bầu không khí cũng càng ngày càng khẩn trương hơn, đàn em đi cùng với cô lo lắng đến nỗi ngã bệnh, giải thi đấu sắp đến lại ngã bệnh quả thực chính là tai họa ngập đầu, giáo viên dạy múa bèn ký thác hết tất cả hy vọng lên trên người cô.

An Dịch cũng rất hồi hộp, cô chưa từng tham gia cuộc thi có quy mô lớn như vậy, nhưng có cô giáo làm bạn, cô cũng đỡ hơn chút.

Vào ngày thi, An Dịch và cô giáo đến nơi từ sớm, đúng là cuộc thi tầm cỡ quốc gia, trong hội trường chật ních tuyển thủ, vì để tiết kiệm thời gian, cô và cô giáo đi đến khu vực vào vị trí của tuyển thủ, trong khoảng thời gian thay đồ ba lê, có người gọi từ phía sau: "Liễu Họa."

Liễu Họa? Đây không phải tên cô giáo dạy múa của cô sao, An Dịch xoay người, nhìn về phía người tới, lại là Quách Tuyên, bậc thầy trong truyền thuyết, cô vừa thấy liền đần ra.

Trong chớp mắt Liễu Họa bỗng ngớ người, nhưng phản ứng lại rất nhanh, cô lui lại sau một bước, giọng điệu lạnh lùng rất rõ: "Chào anh."

Dường như Quách Tuyên đã sớm đoán trước được cô sẽ có thái độ thế này, anh cũng không tức giận, mà đi qua người cô.

An Dịch nhìn chằm chằm bóng dáng của Quách Tuyên, ánh mắt không che dấu sự ngưỡng mộ chút nào.

"Em thi cho tốt vào, đừng nghĩ linh tinh nữa." Liễu Họa gõ đầu An Dịch.

Sau khúc nhạc đệm ngắn, An Dịch làm nóng người trước theo yêu cầu của cô giáo, cô ở nhóm thứ mười một, thứ hạng cao, cần phải được đối đãi cẩn thận.

11 giờ, đến lượt An Dịch lên sân khấu, cô có dáng người tuyệt đẹp, liên tục đá chân vài cái, đường cong gợi cảm đã phô triển ra hết sức mạnh của bộ môn ba lê, hoàn thành tất cả động tác trong phạm vi yêu cầu, sau khi thực hiện xong nhóm động tác, cô tự thấy là rất hài lòng.

Chẳng qua trong toàn bộ quá trình thi, Liễu Họa cũng không có mặt ở hội trường, An Dịch cũng không biết cô đi đâu.

Liễu Họa bị Quách Tuyên cưỡng ép kéo đến phòng thay đồ, bên trong không có ai, cô bị bắt xoay người đè lên tường, quần áo lộn xộn, mái tóc dài xoã ở sau lưng, cô xoay đầu mắng: "Khốn nạn."

Quách Tuyên xốc váy trắng lên, anh thô bạo kéo qυầи ɭóŧ xuống, bờ mông trắng nõn rung lên, không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa làʍ t̠ìиɦ với cơ thể của phụ nữ, anh hung ác đè nửa người lên, xiết chặt cổ cô rồi nói: "Tiểu Liễu Nhi, anh rể tìm em đã mấy năm rồi, không ngờ em lại chủ động đưa tới cửa."

"Vẫn còn biết anh là anh rể của tôi sao." Liễu Họa có chuyện muốn xin Quách Tuyên nên cô không kháng cự, chỉ là không an phận mà vặn vẹo mông, hạ thể lộ ra không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, nhất là âʍ đa͙σ không được dễ chịu trong thời gian dài.

"Nếu muốn xin tôi việc gì thì nâng mông lên." Quách Tuyên tới cả thắt lưng cũng không tháo, chỉ kéo phẹc mơ tuya xuống, móc cây gậy thịt nóng bóng từ đũng quần ra, cây gậy thịt thô to dữ tợn màu đỏ tím, qυყ đầυ no đủ đỏ sậm, trên chuôi thân nổi đầy gân xanh, anh nắm lấy để lên mông cô.

Liễu Họa thật sự quá ngây thơ, bản tính của người đàn ông chính là con sói ăn thịt người không nhả xương, nhờ anh còn không bằng tự dựa vào mình, những chuyện đau thương từng trải qua trong quá khứ dường như cô đã quên mất.

Ngoan ngoãn nâng mông lên, nhưng Quách Tuyên là người tập múa, trời sinh chân dài tay dài, dáng người tỉ lệ vàng, mông có nâng cao thì cũng không đến được phần hông.

Quách Tuyên nắm lấy mông cô hung hăng xoa nắn một lượt, anh tách khe thịt nhỏ ra, hai chân khẽ khuỵ xuống, nâng mông lên đặt qυყ đầυ ở miệng môi âʍ ɦộ, ưỡn eo dùng sức cắm vào, anh thở hổn hển nói: "Đồ vô dụng."

"A!" Thân thể Liễu Họa đã khô ráo nhiều năm, bỗng nhiên bị xâm nhập, khó tránh khỏi có chút khó chịu, cô dựa vào tường, nụ hoa nhỏ giống như bị trói chặt trên cây gậy thịt to dài, âʍ đa͙σ tự động kẹp chặt.

Quách Tuyên nhớ rất rõ mỗi một điểm mẫn cảm trong âʍ đa͙σ cô, anh lút cán từ phần thịt đỏ thẫm, hệ rễ kẹt lại ở môi âʍ ɦộ, qυყ đầυ ma sát trong âʍ đa͙σ bằng góc độ xảo quyệt, điểm mẫn cảm của cô không sâu, nhưng chọc trúng rất dễ, khi mã mắt đặt ở điểm nhô lên nho nhỏ, người phụ nữ dưới thân đạt được kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©, tiếng rên dâʍ đãиɠ phát ra từ cổ họng.

"Ưʍ... Haa... Đừng ma sát..." Cây gậy thịt đỏ tím nóng bỏng to khoẻ, âʍ ɦộ nhỏ tê mỏi vì bị căng ra, Liễu Họa lại cảm nhận được sự sung sướиɠ trước kia, cô nâng mông lên, môi âʍ ɦộ run rẩy vì không thỏa mãn.

"Dươиɠ ѵậŧ của anh rể lớn không? Âʍ ɦộ nhỏ căng ra hết rồi đây này." Quách Tuyên là vũ công cấp quốc gia, rất ít nói tục, nhưng khi đối mặt với cô, anh lại thích nói chút gì đó tục tĩu.

"Ưʍ... Anh đừng nói nữa... Mau xoạc em đi..." Chuyện Liễu Họa không chịu được nhất đó là người đàn ông tự xưng anh rể khi đang làʍ t̠ìиɦ, quan hệ của hai người vốn là cấm kỵ, anh nói như vậy là để kí©h thí©ɧ cô.

"Xít! Mẹ nó, bao lâu rồi âʍ ɦộ nhỏ chưa được ăn dươиɠ ѵậŧ của đàn ông vậy, hút anh chết mất." Quách Tuyên đè lưng cô lại, anh đong đưa vòng eo tam giác, tần suất kinh người, eo anh vừa linh hoạt vừa hung ác, luyện múa hơn hai mươi năm, đã đánh cọc rồi thì không mấy người đàn ông có thể0 sánh được, phần hông đυ.ng vào mông cô, gậy thịt đỏ tím thọc vào rút ra trong nụ hoa.

Hai người giao hợp không chút kiêng dè, nhất là Quách Tuyên nhiệt tình với tìиɧ ɖu͙©, anh đè lên lưng cô, chỉ có phần eo và bờ mông là đong đưa va chạm, hình ảnh kịch liệt khiến phòng thay đồ chật hẹp bốc lên ngọn lửa cháy hừng hực.

"Ưʍ... Mạnh quá... Nhẹ chút..." Qυყ đầυ đâm vào điểm nhô lên, Liễu Họa bị đâm chảy ra một lượng da^ʍ thuỷ, cô nhịn không được bèn rêи ɾỉ, bờ mông trắng nõn lắc lư, môi âʍ ɦộ đỏ thẫm bị đâm mở, chất lỏng tanh tưởi phun loạn cả lên, phần lông rậm trên âʍ ɦộ bị dồn sang hai bên.

"Âʍ ɦộ nhỏ cắn cũng thật chặt!" Quách Tuyên đánh lên mông cô, anh phát huy đặc điểm tốc độ của vòng eo, bờ mông căng cứng va chạm mạnh mẽ, anh khom lưng, thọc vào rút ra như chó đực đang động dục, chuôi thân đỏ tím căng lên, toàn bộ tuyến tiền liệt dịch được tiết ra từ mã mắt đều ùa vào tử ©υиɠ.

"Xin anh... A... Rách mất... To quá..." Âʍ đa͙σ mẫn cảm của Liễu Họa bị chuôi thân ma sát cực hạn, các nếp gấp cũng phẳng hơn vì bị căng ra, dâʍ ɖị©ɧ trở nên sền sệt, dần dần đông lại thành bọt trắng.

"Tiểu Liễu Nhi, anh rể muốn chết ở trong âʍ ɦộ nhỏ của em quá, thật muốn tách ra nhìn xem bên trong." Quách Tuyên văn nhã bại hoại, rõ ràng có vẻ bề ngoài như công tử quyền quý, nhưng lại giống như tên lưu manh, tay anh nắm bầu vυ" của cô rồi xoa nắn, động tác dưới háng càng ngày càng mạnh.

"Anh! Ưʍ... Sâu quá..." Dươиɠ ѵậŧ đâm vào với độ sâu khó có thể chịu đựng, cả người Liễu Họa xụi lơ, ở dưới những cái cắm mạnh mẽ liên tục của người đàn ông, cô không chịu được nữa bèn lêи đỉиɦ.

Dâʍ ɖị©ɧ nóng bỏng bắn lên trên qυყ đầυ, Quách Tuyên chợt giật mình một cái, tinh quan không nín được, anh gầm lên đâm sâu qυყ đầυ vào âʍ đa͙σ, hệ rễ đè môi âʍ ɦộ, hai viên tinh hoàn no đủ co chặt, qυყ đầυ bỗng nhiên no căng.

"Đừng mà, ưʍ... Đừng bắn vào..." Liễu Họa cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể căng lên, cô vừa nói xong, âʍ ɦộ nhỏ mẫn cảm liền bị từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới ướt.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~