Chương 36: Hoa sen trắng (1) mềm mại

(1) Hoa sen trắng: Là danh từ để chỉ những cô gái sở hữu vẻ ngoài có vẻ vô hại, luôn tỏ ra vô tội, ngây thơ. những cô gái này luôn đạo đức giả thể hiện bản thân mình là người vô tội, mềm mại, yếu đuối. Bề ngoài những cô gái này thường tỏ ra dịu dàng, ngây thơ, trong sáng nhưng bên trong lòng dạ của họ thì ác độc. Họ lợi dụng sự trong sáng của mình để hại người khác, họ luôn nghĩ đến lợi ích của bản thân mà ảnh hưởng đến việc chung hoặc gây ra thiệt thòi cho người khác nhưng bản thân mình lại luôn tỏ vẻ vô tội, mặt tỉnh bơ như đó là điều đương nhiên. Những cô gái kiểu này có sở thích dùng nước mắt để chế ngự đàn ông.

An Dịch được người đàn ông ôm rời khỏi khách sạn, cô hoàn toàn không đi đường được, âʍ ɦộ nhỏ không cần chạm vào đã chảy nước, khó chịu muốn chết, cô đành phải để người đàn ông ôm đi.

Sau khi xong việc, Chu Hậu Đông cũng thấy áy náy, chẳng qua thấy ngoài âʍ ɦộ nhỏ bị đâm lỏng thì cô gái không còn bị gì khác, anh liền thấy yên tâm, đưa cô về quân đội chăm sóc hai ngày rồi lại tính toán.

An Dịch ở quân đội hai ngày, người đàn ông quả thực không chạm vào cô, hơn nữa không biết anh tìm được một lọ thuốc từ đâu, để cô bôi hạ thể, nói là có thể khiến âʍ ɦộ chặt lại, cô ném thuốc lại cho người đàn ông ngay tại chỗ, to tiếng (2) nói: “Chú cút đi cho tôi, lỏng ở đâu, rõ ràng là rất chặt mà.”

(2) Từ gốc là sặc thanh: 呛声 là từ phổ thông được xuất phát từ từ cách nói của người Đài Loan, nghĩa gốc là 唱声 (xướng thanh – 1 loại nghệ thuật cổ truyền của TQ), bây giờ chỉ nói to để biểu đạt suy nghĩ, ý kiến của bản thân.

Chu Hậu Đông nhặt lại bỏ lên trêи bàn, cười xấu xa: “Tôi cũng đã nói em lỏng đâu, ý của tôi là nếu dùng thuốc này sẽ càng chặt hơn.”

An Dịch lại ném gối qua, trừng mắt với anh nói: “Rõ ràng là chú nói tôi lỏng.”

“Thật sự không có mà, chỗ kia của em chặt như vậy, sao lại lỏng được?” Chu Hậu Đông không dám dây dưa với cô ở vấn đề này, vốn dĩ anh lấy thuốc là để dùng cho âʍ ɦộ của cô gái chặt lại, ý không phải là nói lỏng, mà là vì bảo dưỡng, kϊƈɦ cỡ phía dưới của anh được công nhận là to dài, ngày nào đó ngộ nhỡ cô gái bị đâm lỏng, anh có hối hận cũng không kịp.

“Chú chờ xem! Chờ dùng xong lọ thuốc này rồi, tôi kẹp đứt thứ đồ chơi kia của chú luôn.” Cuối cùng An Dịch vẫn chọn dùng lọ thuốc này, nếu đã đem tới đây rồi thì thử hiệu quả cũng tốt.

Dùng hơn hai ngày, hiệu quả thực sự không tệ, An Dịch cảm giác được rõ ràng âʍ ɦộ nhỏ thu hẹp lại, cô soi gương, môi âʍ ɦộ còn mềm hơn lúc trước, cô tách âʍ ɦộ nhỏ ra, thịt ở bên trong cũng không phình ra nữa, nhưng có một cái khiến cô cảm thấy kinh hãi, lông đen quăn xoắn ở hạ thể đã rậm hơn, trước kia cô là âʍ ɦộ không lông trong miệng người đàn ông, bây giờ thật chế giễu, tầm hai ngày đã thành khu rừng đen.

Không biết có phải do người đàn ông dưỡng ẩm quá độ không, ngoài việc lông mọc ra thì иɦũ ɦσα cũng căng tròn hơn.

Đều do anh không có chút nhân tính nào, cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện đó.

An Dịch thấy âʍ ɦộ nhỏ đã sắp hồi phục hoàn toàn, liền muốn đi tham quan quân đội, nhưng từ sáng đến tối không thấy bóng dáng của người đàn ông, cô có muốn đi thì cũng không ai đưa đi.

Đợi ở căn phòng đơn của người đàn ông tới sẩm tối, ngoài cửa cuối cùng cũng có động tĩnh.

“Anh Đông có đó không?” Trong giọng nói của người phụ nữ chứa sự e thẹn, không biết thì còn nghĩ là đến đây buồn nện.

An Dịch lập tức cảm thấy người phụ nữ ngoài cửa chính là bồ của anh ở quân đội, thường thì giác quan thứ sáu của phụ nữ rất là chính xác, cô đi xuống giường ra mở cửa, một người phụ nữ mặc đồ y tá đang đứng ở ngoài cửa.

“Cô… Cô là?” Cốc Liên liền hoảng sợ, sao trong phòng anh Đông lại có một cô bé.

“Cô là ai?” An Dịch không cho Cốc Liên vẻ mặt hòa nhã, đối mặt với người phụ nữ có thể là tình địch, cô vẫn còn quá non.

“Tôi là y tá ở đây, đến xem vết thương cho anh Đông.”

“Chú ấy không có đây.” Giọng điệu của An Dịch rất lạnh nhạt, bây giờ cô rất chướng mắt cô y tá này.

Tính tình e thẹn của Cốc Liên rõ ràng rất hợp với khẩu vị của Chu Hậu Đông, An Dịch bi thôi nghĩ, có lẽ cô đã đoán đúng rồi.

Cốc Liên nhìn biểu cảm quái lạ trêи mặt cô gái, bèn thử hỏi: “Cô là gì của anh ấy?”

An Dịch cũng không giấu giếm, cô trả lời: “Con gái.”

Nhưng thật ra trong lòng lại muốn nói với Cốc Liên hoa, con gái cứt chó gì chứ, tôi là người phụ nữ của chú ấy, chủ quyền của người đàn ông thuộc về tôi

Dường như Cốc Liên cũng đã nghĩ tới, cười cái rồi nói: “Nếu anh Đông không có đây, vậy hôm khác tôi lại tới.”

An Dịch cũng không nghe Cốc Liên nói hết, cô dùng sức đóng cửa lại.

Cô dựa vào cửa sắt, tức giận đến run rẩy, người đàn ông đáng ghét này, tối mà về cô sẽ gϊếŧ chết anh.

Chu Hậu Đông bận bịu cả ngày, nhưng nghĩ đến cô gái đang chờ anh thì cả người lại tràn trề nhiệt tình.

Cởi quân phục xuống treo lên móc, gõ cửa vài lần cũng không ai ra mở, Chu Hậu Đông liền lấy chìa khóa của mình để mở cửa. Đi vào phòng, cô gái còn đang ngủ, anh thấy vậy bèn lo lắng, không phải bị bệnh đó chứ.

An Dịch nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông, cô liền ngồi dậy, cầm gối ném về phía anh, liền mạch lưu loát.

“Sao vậy? Ai khiến em tức giận?” Chu Hậu Đông vừa vặn bắt được cái gối, anh cười xòa đi đến ngồi xuống đầu giường.

“Ai cho chú ngồi?” An Dịch ghen vì chuyện của người phụ nữ đó, cô xoay người lại, mặt hướng về phía cửa sổ, không cho anh xem.

Chu Hậu Đông mạnh mẽ ôm lấy cô gái, hơi thở nóng bỏng phun lên trêи má, anh dịu dàng dỗ: “Cuối cùng là sao vậy?”

An Dịch đã tức giận đến nỗi có suy nghĩ muốn cắn chết người đàn ông, cô đưa tay đến đũng quần anh nắm lấy mầm tai họa rồi nói: “Chú hỏi tôi hả, không trông được ƈôи ȶɦịt của mình, sao không tự hỏi chính chú đi?”

“Vãi cứt, em mau buông ra, định nắm gãy luôn sao!” Lời của cô gái khiến anh khó hiểu, Chu Hậu Đông kêu đau, cô gái cũng không buông tay.

“Tôi thấy chú là không trông được nửa người dưới, chú có một cô bồ là y tá đúng không?”

“Y tá? Y tá cái mẹ gì, em buông ra trước đã.” Chu Hậu Đông rất yêu quý của quý của mình, anh còn phải dùng thứ đồ chơi này cho cô gái ăn nữa.

An Dịch buông tay ra, cô nhìn chằm chằm anh rồi nói: “Một y tá rất đẹp.”

Chu Hậu Đông che đũng quần lại, anh suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có phải em nói Cốc Liên không?”

“Tôi không biết cô ta tên gì, nhưng tôi nhìn ra cô ta có lòng muốn thông đồng với chú.”

“Em đừng nghĩ nhiều quá, tôi không có chút quan hệ gì với cô ấy cả, năm ngón tay đã đủ để đếm số câu tôi từng nói với cô ta.”

Chu Hậu Đông nhìn ra cô gái đang nghiêm túc cảnh cáo anh.

“Tôi không tin thì sao?” An Dịch nghẹn khuất.

“Em thật sự phải tin tôi, em đã quên hôm đó tôi làm em mấy lần sao, bảy lần đó! Tôi ở quân đội nín muốn điên nè, em còn nghi ngờ tôi tìm người phụ nữ khác.”

Người đàn ông nói không sai, hôm đó bỗng giống như cầm thú xoạc cô, An Dịch chợt cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi.

Chu Hậu Đông ôm cô gái, vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói: “Tôi có rất nhiều khuyết điểm, không biết xấu hổ, lại còn nóng tính, gia trưởng, nhưng tôi thề bằng nhân cách của mình, Cốc Liên tuyệt đối không có quan hệ với tôi.”

“Hừ!” An Dịch dựa vào ngực người đàn ông, cô không phải người cố tình gây sự, quan hệ giữa cô và anh đã vượt qua luân thường đạo lí, cô giống như nhân tình bí mật của người đàn ông nàng, là sự tồn tại tối tăm nhất, không thể giải thích được cũng không sao nói hết, cô cũng muốn ở bên anh một cách quang minh chính đại, nhưng mà anh nguyện ý không?

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

……..

#Ấn ngôi sao >