Chương 9

Cuối cùng, Vân Đoá vẫn ăn sáng cùng bàn với Thịnh Thì An và Bồi Dục.

Thấy cô ăn cùng hai cha con Thịnh Thì An, Trình Tụng Tụng ầm ĩ đòi gia nhập: "Bạn tốt phải ở cùng nhau chứ!"

Ai là bạn tốt của các người — Thịnh Thì An bĩu môi, nhưng không từ chối.

Nó đã là một đứa trẻ lớn, không nên so đo với bọn trẻ.

Hơn nữa, kiếp trước sau khi cha... rời đi, Trình Tụng Tụng thực ra đã đến chơi với nó vài lần - mặc dù mỗi lần cậu ta đến nó đều tức giận, cãi nhau ồn ào và không thể chơi cùng nhau.

Trình Tụng Tụng gia nhập, chỉ còn lại đứa em út nhỏ tuổi nhất Dương Nhất Phàm, cậu bé mắt long lanh nhìn anh chị, rất đáng thương.

Bồi Dục không hiểu mối quan hệ con người, nhưng vô thức mời cậu bé đến ăn cùng.

Thịnh Thì An không có ý kiến gì.

Nó mơ hồ nhớ đên kiếp trước, chú Dương rất thân thiện với cha.

Trước kia không hiểu chuyện, bây giờ nó lại rất muốn làm thân với hai cha con họ.

Nó còn cố ý sắp xếp đứa em trai ngoan ngoãn ít nói này ngồi bên kia của Bồi Dục - không để Trình Tụng Tụng ngồi cạnh cha mình!

Sau đó nó chứng kiến em trai ngoan ngoãn bật chế độ "máy nghiền thức ăn", chiếm hết sự chú ý của cha suốt thời gian ăn!

Trứng ốp la, ao ư ao ư lại ăn thêm một cái tiếp theo - Cha nó nhìn chằm chằm.

Sữa chua, húp xì húp xịch một hộp – Cha nó tự tay cắm ống hút, cầm giúp cậu bé.

Xúc xích, rột rột ăn hết một cái - Ăn xong còn tự nhiên đưa cái tay dính bẩn ra để cha nó lau cho!

[SOS, hai bên má phồng ra, giống chuột hamster quá!]

[Ha ha, Nhất Phàm ít nói, ra là có lý do - miệng dùng để ăn hết rồi.]

[Ăn nhìn ngon quá, đói quá...]

[Còn mười phút nữa đến giờ làm, tôi phải tranh thủ chạy xuống lầu mua thêm bánh kếp!]

Khán giả nhìn mà đói, còn Thịnh Thì An thì nhìn mà no: tức giận.

Cậu ta không có cha sao? Sao cứ phải muốn cha nó lau tay cho!

Nó, nó còn chưa được cha lau cho cơ!

Nó tức tối phồng má, thấy Dương Nhất Phàm với tay lấy cái bánh bao trên bàn, không nhịn được nữa, vội vàng chụp lấy cái bánh bao trước cậu ta: "Cái này của cha tôi!" - cái "tôi" đó, nhấn mạnh rõ ràng và nặng nề.

Bồi Dục sững sờ, nhìn Thịnh Thì An đưa bánh bao cho mình: "Sao chưa ăn? Sắp nguội rồi!"

Đứa trẻ nhỏ căng mặt, ngữ điệu nghiêm túc bất thường.

Bồi Dục nhìn nó, nó lúng túng quay mặt đi.

Nó... lại giận rồi?

Do hội chứng Asperger, Bồi Dục rất khó phân biệt cảm xúc người khác thông qua biểu cảm, nhưng anh đã từng học chuyên sâu về phân tích diễn ngôn, còn đạt điểm tuyệt đối duy nhất trong trường cho khóa học tự chọn đó.

--- Dựa vào khả năng phân tích của một học bá đạt điểm tuyệt đối, đôi môi Thịnh Thì An khép lại, lông mày nhíu lại, khóe miệng hơi hạ xuống... chắc chắn là tức giận, đúng vậy.

Nhưng nó đang tức giận vì điều gì?

Học bá Bồi Dục không hiểu.

Anh nhận cái bánh bao, mơ màng cắn một miếng.

Có lẽ, đứa trẻ này... không thích anh?

Anh nhìn Vân Đoá, rồi nhìn Thịnh Thì An - anh biết mình không được lòng trẻ con, anh rất rõ.

Có một khoảng thời gian, anh mê vẽ đến nỗi khi nhìn thấy trẻ em sẽ nhìn chằm chằm vào chúng, những đứa trẻ trong xóm đều sợ anh, thậm chí có bà mẹ hàng xóm tới nhà khóa tội anh là "biếи ŧɦái" "thần kinh"...

Anh bình thường rất tốt bụng và nói chuyện phải phép, nhưng ngày đó lại đánh người, từ đó không được phép tiếp cận đứa trẻ nào nữa.

Bồi Dục rất rõ mình không phải "biếи ŧɦái", nhưng... nếu đổi người khác làm "cha" của đứa trẻ, chắc sẽ, tốt hơn nhiều?

Dù sao cũng chỉ nửa năm, với lại... anh đã học được cách không nhìn chằm chằm vào một người từ lâu.

Cắn răng nhớ lại kiến thức thâu đêm trong các cuốn "Bộ 6 tập tâm lý trẻ em bán chạy nhất", "Giáo dục sớm và phát triển tiềm năng của trẻ", "Công thức dinh dưỡng giúp trẻ tăng chiều cao và nuôi dưỡng trí não"... Bồi Dục dường như tự tin hẳn lên: Dù thế nào, bảo đảm an toàn và sức khỏe cho trẻ, anh vẫn ổn mà... phải không?

Anh cúi đầu, thản nhiên cắn thêm một miếng bánh bao.

"Chú, cảm ơn chú!" Đột nhiên vang lên giọng nói trẻ thơ.

Ban đầu Bồi Dục không ý thức "chú" là gọi mình, khi anh chậm chạp quay đầu lại, cậu bé tròn trịa Dương Nhất Phàm đã nhào tới, không thương tiếc ôm anh thật chặt - dù chiều cao hạn chế, chỉ có thể ôm đến chân - "Phàm Phàm no rồi!"

Bồi Dục cứng đờ, muốn tránh, lại cố nhịn - sách đã học không phải vô ích, anh biết nắm tay, ôm ấp... là tiếp xúc thân mật tử tế, là bản năng của trẻ con với người thân, nếu tránh né sẽ làm trẻ buồn.

Là người lớn trưởng thành, làm sao có thể để trẻ con buồn được?

"Không, không cần cảm ơn." Anh nuốt xuống cảm giác khó chịu, nhanh chóng nuốt bánh bao, giọng điệu cứng nhắc nhưng thành khẩn đáp lại cậu bé, mặt không khỏi đỏ lên – chẳng lẽ, cũng có trẻ con không ghét anh?

Không chỉ không ghét, Dương Nhất Phàm rất thích chú này!

Hôm qua cậu vừa xuống xe đã té, cha cậu đi lấy hành lý không để ý, thế là chú này bế cậu dậy, cậu nhớ mà, chú có mùi thơm mát lạnh, giống kẹo ngọt!

Nghĩ vậy, cậu bé hớn hở vùi đầu vào người Bồi Dục, tiếc là chưa vùi được mấy cái, hai chân cậu bé lơ lửng trên không trung, bị ai đó nhấc hai cái nách lên, bốc khỏi người Bồi Dục: "Được rồi, cái mặt bẩn, đừng chùi vào chú Bồi nữa."

Dương Khiếu khẽ nói, liếc nhìn Thịnh Thì An đang mím môi.

Không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy nếu thằng con trai của mình cứ tiếp tục chùi nữa, Thịnh Thì An sẽ giống như một con cá nóc tức giận, "bùm" nổ tung lên...

Quả nhiên, sau khi bốc Nhất Phiên đi, "con cá nóc nhỏ" rõ ràng xì hơi, sắc mặt dịu lại khá nhiều.

Dương Khiếu thầm bật cười, vừa định nói gì đó thì nghe thấy người dẫn chương hắng giọng, thông báo nhiệm vụ buổi sáng.

Chủ đề chương trình lần này của họ là "Điền Viên Mục Ca", nghe có vẻ lãng mạn, thực tế...

"Nói đi, lại phải làm việc gì nữa?" Trình Hạo xoa eo, trừng mắt nhìn người dẫn chương và đạo diễn đằng sau.

Người dẫn chương trình Trịnh Long cười cười hơi ngượng ngùng, cũng không vòng vo nữa: "Nhiệm vụ của những người cha là giúp hai hộ gia đình trong làng cày bừa ruộng lúa, để thuận tiện cho việc cấy lúa sau vài ngày nữa."

"Bừa ‘một chút’ à?" Trình Hạo dùng thái độ kì quái nói.

[Bừa vài triệu chút chứ haha!]

"Không khó không khó, ruộng đã cày xới rồi, các anh chỉ cần làm tơi ra những cục đất lớn bị lật lên là được."

Trịnh Long cười khúc khích, tiếp tục thông báo: "Nhiệm vụ của các bé là đào rau và bán rau, số tiền kiếm được từ việc bán rau chính là nguồn vốn ban đầu của mỗi nhóm gia đình, có thể dùng để mua thức ăn, cũng như các việc khác…"