Chương 3

"Đồ ngốc!"

"Nốc"

Thịnh Thì An ôm chặt đùi Bồi Dục, ngữ điệu rất không tốt.

Tại sao lại phải xin lỗi?! Người ấy không có chỗ nào sai với nó! Nó cáu kỉnh nghĩ, bàn tay nhỏ bé siết chặt hơn, vết bùn trên mặt càng thêm dữ tợn.

Nó đã trở lại, nó thực sự đã trở lại!

Giống như lời ông thầy bói nói, nó thực sự vẫn còn cơ hội... để bù đắp!

"Đứa trẻ này làm sao thế, mở toang cửa nước mắt à?" Trình Hạo bất ngờ thấy chú sói con biến thành khóc lóc, cười hồn nhiên, cười đến nửa chừng thì ánh mắt thoáng nhìn thấy cái gì đó, sắc mặt thay đổi: "Trình Tụng Tụng, con không được…"

Đã quá muộn.

Trình Tụng Tụng thấy Thịnh Thì An ôm Bồi Dục, nghĩ đây là một phần của trò chơi, mặc dù không hài lòng lắm khi Thịnh Thì An lại dẫn đầu, nhưng vẫn bắt chước ôm chặt đùi cha Trình Hạo: "Nốc trứng!"

Cậu ta hét to hơn Thịnh Thì An, còn vang dội hơn - Úm, dù là trò chơi gì đi nữa, Trình Tụng Tụng mới là người mạnh nhất!

Sau đó, cái mông nhỏ của cậu ta được ăn vài cái tát lớn.

Hiểu rõ với nỗi đau xé da xé thịt rằng "nốc trứng" không thể nói lung tung.

"Thật không công bằng!"

Trời mưa nhỏ, tổ chương trình đã cho một chiếc xe điện chở bọn họ về nơi ở, trên đường Trình Tụng Tụng phản ứng lại, vừa oan ức vừa tức giận: "Tại sao Thịnh Thì An không bị đánh? Cậu ấy cũng nói ‘nốc trứng’ mà!"

"Cậu ấy nói là ‘đồ ngốc’." Trình Hạo mặt không cảm xúc.

"Con cũng nói ‘nốc trứng’!"

"Đồ ngốc - đồ ngốc." Trình Hạo lạnh lùng sửa lại.

"Đồ ngốc - nốc trứng!" Trình Tụng Tụng nghiêm túc lặp lại.

[Hahahaha!] Nhìn sắc mặt đen như đít nồi của Trình Hạo, bình luận cười nắc nẻ. Trình nhị thiếu trên mạng làm mưa làm gió chao đảo trời đất, hóa ra cũng có kẻ thù không đội trời chung.

Bồi Dục cũng nhếch mép cười.

Những chú gấu con thật dễ thương...

Cười đến nửa chừng, đối mặt với một đôi mắt to long lanh nước, anh lại ngưng lại.

Đứa trẻ sao vậy, buồn à, hay không thoải mái?

Anh lại cẩn thận nhìn khuôn mặt dính đầy bùn của chú mèo hoa lần nữa - quả thực không bị thương ngoài da.

Ngón tay gõ gõ ở bên chân, anh ấp úng một lúc, chuẩn bị mở miệng hỏi, còn chưa kịp nói ra thì đã bị người khác cướp lời: "An An không sao chứ? Bị ngã làm hoảng sợ à?"

Người lên tiếng là Kiều Kiều Cạnh Tư.

Anh ta có ngoại hình thanh tú, lại tươi cười rạng rỡ, ngữ điệu quan tâm, từ ngoại hình đến thái độ, đều rất được lòng người.

Nhưng Thịnh Thì An vô thức căng cứng cơ thể, dán vào gần Bồi Dục hơn, đôi mắt đen láy lướt qua Kiều Kiều Cạnh Tư, ánh mắt cảnh giác... và ghê tởm.

--- Chính vẻ vừa quan tâm vừa nồng nhiệt này, khiến cậu trước đây cảm thấy "chú Kiều" này rất tốt, thích gần gũi với cậu và cậu tin những gì người này nói.

Người này nói cha cậu không thích cậu, coi cậu như gánh nặng, cậu tin.

Người này nói thân cận với cha sẽ khiến cha thêm phiền thêm ghét cậu, cậu cũng tin.

Vì vậy... cậu làm cha xấu hổ và cố tình phớt lờ cha mình...

Thịnh Thì An siết chặt nắm đấm nhỏ, quay mặt đi, cố không để nước mắt chảy ra.

Cậu sẽ không bao giờ, không bao giờ ngu ngốc như vậy nữa!

[Chú cún bé nhỏ sao thế này, sao không để ý đến người khác?]

[Còn có thể thế nào, cha câm nuôi con câm mà.]

Trong phần bình luận có người thắc mắc, cũng có người nhìn Bồi Dục mà lạnh lùng châm chọc.

Mặc dù chương trình mới phát sóng vào ngày hôm qua, nhưng sự im lặng kỳ lạ của người cha nghiệp dư đã bị khán giả thấy rõ.

Kiều Kiều Cạnh Tư cũng nhíu mày: Đứa nhỏ này thoạt nhìn hoang dã khó thuần hóa, thực ra lại dễ mềm lòng, hôm qua anh ta chỉ cần tỏ ra thân thiện với nó một chút, rõ ràng nó đã thân thiện với anh ta rồi, hôm nay bị làm sao vậy? Hay là…

Anh ta nghĩ đến điều gì đó, giãn mày ra cười thân thiện và tinh nghịch: "An An đừng trốn, chú không ghét con bẩn đâu."

[À, ra là vì lý do đó à?]

[Chú cún con thích chú Kiều thật đấy!]

[Bộ phim truyền hình mới của Kiều Kiều nghe đồn là liên quan đến trẻ con, mong chờ quá!]

Không phải, không phải vậy! Thịnh Thì An sau một lúc mới hiểu ý của Kiều Kiều Cạnh Tư, nín giận đến đỏ cả mắt: Nó không vì chuyện này mà trốn tránh!

Nhưng, không biết tại sao, tỉnh dậy rồi đầu óc nó có vẻ chậm chạp, phản ứng cơ thể cũng không theo kịp suy nghĩ, rõ ràng tức giận muốn chết được mà môi lưỡi lại rất vụng về: "Chú, chú bẩn thỉu!"

Kiều Kiều Cạnh Tư vẫn cười, không những cười mà còn thân mật bóp cái mũi nhỏ dính đầy bùn đất của nó: "Đúng, chú bẩn rồi."

[Á á á Kiều Kiều có tình có nghĩa quá!] Phần bình luận tràn ngập tiếng la hét.

Kiều Kiều Cạnh Tư là một diễn viên trẻ đang lên, đưa cháu gái nhỏ của mình đến tham gia chương trình, là khách mời được yêu thích nhất của ‘Cha Hiền Con Hiếu’ mùa này.

Trong phần bình luận trực tiếp, số lượng người hâm mộ của anh ta chiếm đến một nửa.

Trong mắt người hâm mộ, thần tượng tất nhiên hoàn hảo.

Nhưng khách mời Dương Khiếu đang ngồi cạnh Trình Hạo lại chú ý đến thái độ lảng tránh của Thịnh Thì An, nắm đấm nhỏ siết chặt, liếc nhìn Kiều Kiều Cạnh Tư rồi lại nhìn Bồi Dục đang bị chú cún con dựa vào, suy tư.

Bồi Dục biết đứa nhỏ thân thiết với Kiều Cạnh Tư, nghe hai người tương tác với nhau, anh cũng không nghĩ ngợi gì thêm.

Bản thân anh không biết cách làm vui lòng người khác, có người khiến đứa trẻ vui vẻ hơn thì tốt thôi.

Xe xóc nảy một cái, Bồi Dục mặt không cảm xúc, nhưng vô thức đưa tay đỡ phía sau đầu Thịnh Thì An và ghế ngồi, sợ cái đầu nhỏ vị va đập.

Dương Khiếu im lặng quan sát, thấy động tác vô thức của Bồi Dục, lại thấy Thịnh Thì An ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngơ ngác nhìn anh, cha con hai người này một đù một ngố, không tự chủ được mỉm cười.

Lúc này xe điện dừng lại, đã đến phòng số 2 là nơi ở tạm thời của Bồi Dục và Thịnh Thì An.

Bồi Dục bước đôi chân dài xuống xe, rồi kéo chú cún còn đang thừ người xuống, lo lắng sờ trán cậu.

Lạnh lạnh, sốt có vẻ đã hạ... sao còn héo rũ như thế?

Toàn bộ đoàn làm phim gồm quay phim, ánh sáng, đạo diễn Hàn Duyệt vội vã la hét cho mọi người chuẩn bị nước nóng. Đứa trẻ bị sốt và vừa té nhào xuống bùn đất, mặc dù đã là tháng năm nhưng buổi sáng trên núi vẫn khá lạnh, phải nhanh chóng tắm nước ấm cho nó.

Bùi Dực cũng hiểu vấn đề này, vào nhà chuẩn bị lấy quần áo cho nó. Đi được vài bước, cảm thấy thiếu thứ gì đó, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện nó vẫn đứng chết trân tại chỗ.

Bị sốt, không còn đi lại được nữa rồi sao?

Có vẻ như, dường như, trong một cuốn sách về nuôi con mà anh ấy vừa tình cờ đọc qua, đúng là có viết rằng trẻ con khi ốm đau sẽ trở nên rất yếu ớt, đòi hỏi rất nhiều.

Bồi Dục siết chặt ngón tay, lại đi tới, hơi vụng về ôm đứa trẻ lên, tư thế không tự nhiên lắm, ấn nó vào lòng.

Thịnh Thì An chớp chớp mắt.

Lại chớp mắt lần nữa.

Người này... trước đây có ôm mình không nhỉ?