Chương 20

"Đó là cái gì thế?"

"Sao lại bị thương như vậy..."

"Hơi đáng sợ."

Xung quanh vang lên những tiếng thì thầm.

"A Dục…" Hàn Duyệt vừa cúp điện thoại, nhanh chóng lọt ra từ đám nhân viên, cau mày giúp anh kéo lại áo, "Đi theo tôi."

Cô dẫn anh tới một căn phòng nhỏ của ủy ban làng.

Thịnh Thì An siết chặt lòng bàn tay, có người đến gần nói gì đó với nó nhưng nó không nghe thấy, trơ mắt nhìn Bồi Dục đi vào trong phòng, đột nhiên dùng hai chân ngắn bước nhanh theo sau.

"Tại sao cậu không nói cho chúng tôi biết mình có vết thương trên lưng?"

Vừa vào phòng, nó đã nghe dì đạo diễn nói bằng giọng không vui, đang mắng cha mình.

"Tại sao phải nói với dì?" Nó đứng trước mặt Bồi Dục, trừng mắt nhìn Hàn Duyệt. Dù bé nhỏ nhưng thần thái hung dữ, giống như... một chú cún con nghiến răng nghiến lợi bảo vệ chủ.

"Thịnh Thì An…" Bồi Dục nhíu mày, kéo nó ra, "không được vô lễ."

"...Con xin lỗi." Thịnh Thì An siết chặt nắm đấm nhỏ của mình, nhìn anh một cái, cứng nhắc nói một tiếng, rồi cúi đầu xuống nhìn ngón chân.

"Không sao, không sao, dì nói chuyện không cân nhắc." Hàn Duyệt nhìn nó: Thằng nhóc này... hơi khác với ấn tượng ban đầu của cô.

Tuy nhiên, cô không rảnh suy nghĩ sâu xa, thứ quan trọng là phải xử lý vết thương cho Bồi Dục trước đã.

Cô đã gọi bác sĩ của nhóm chương trình tới, Bồi Dục quay lưng về phía họ, miễn cưỡng quay lưng để bác si kiểm tra.

Bác sĩ vén áo anh lên nhìn, cau mày: "Cởϊ áσ ra được không?"

Phần lưng của bệnh nhân hầu hết đều bị thương, vài chỗ rỉ dịch và dính da ở một số nơi... xử lý sẽ mất nhiều công sức.

Bồi Dục cứng đờ, nhìn sang Hàn Duyệt.

Hàn Duyệt hiểu ý anh, cầm tay Thịnh Thì An: "Chúng ta ra ngoài trước đã."

"Vết thương này do đâu?" Đợi mọi người ra ngoài, bác sĩ mới hỏi.

"Trầy xước." Sau một lúc, anh mới trả lời ngắn gọn.

"Bao lâu rồi?"

"Nửa tháng."

"Nửa tháng mà chưa lành?" Bác sĩ cau mày. Bề mặt bị thương tuy rộng nhưng không sâu, nửa tháng phải lành rồi chứ.

Anh ta hỏi nhiều quá... áo dính vào vết thương, Bồi Dục hít vào một hơi - anh trai bảo, không cần chủ động nói, nhưng phải trả lời khi người khác hỏi - vậy nên, anh vẫn hờn dỗi trả lời: "Sắp lành rồi."

Mấy ngày gần đây, anh đã bớt ngứa ngáy. Nhưng hôm nay có lẽ do ra mồ hôi, cọ xát quá nhiều...

Thịnh Thì An đứng ở cửa, dỏng tai nghe câu chuyện trong phòng.

Sao cha bị thương nặng thế, liệu có...đau lắm không? Kiếp trước, kiếp trước cũng có chuyện này sao? Sao nó hoàn toàn không nhớ gì?

Đứa trẻ nhỏ nắm chặt hai tay vào nhau, tay phải vô thức cào móng tay cái tay trái, cào da ở đó lên thành vài vết đỏ.

"An An?"

"An An?" Hàn Duyệt ngồi xổm xuống gọi nó, "Con đi với chú Dương trước đi, để bác sĩ xử lý vết thương cho cha, sẽ sớm ổn thôi."

Thịnh Thì An ngẩng đầu, Dương Khiếu đang dắt Dương Nhất Phàm đứng trước mặt nó, dịu dàng nhìn nó.

Thịnh Thì An lùi lại một bước, dán chặt vào tường: Không!

Nó phải đợi cha.

Đứa nhỏ không nói gì nhưng thái độ rất quyết liệt.

Nơi này đối diện mặt trời, nó cũng không sợ nắng, không sợ tường nóng, mắt đỏ hoe canh giữ cửa, ai nói gì cũng không đi, ngoan cố và cứng đầu.

Cuối cùng Dương Khiếu liếc vào phòng, nhắc Hàn Duyệt: "Áo của thầy Bồi bẩn rồi, phải thay đồ sạch không? Để An An đưa cô đi lấy."

Lúc này Thịnh Thì An mới chịu dịch chỗ.

Hàn Duyệt dắt nó quay lại phòng số 2, dừng lại trước cửa: "An An biết áo của cha để đâu không?"

Thịnh Thì An gật đầu.

"Vậy con vào lấy, dì đợi ở đây. Nhớ lấy áo rộng một chút…" Hàn Duyệt nói đến đây dừng lại, một đứa trẻ nhỏ này sao hiểu được cái gì là rộng chứ, "An An lấy cái áo thun ra là được."

Thịnh Thì An lại gật đầu, bước vào phòng, tìm đến vali của Bồi Dục, quỳ xuống, cẩn thận lục tìm ra một cái áo thun, ôm trong ngực rồi đi ra cửa, nhưng nghe thấy Hàn Duyệt đang gọi điện:

"Bác sĩ đang xử lý rồi, không biết có bị nhiễm trùng không, tôi sẽ hỏi lại sau. "

......

"Làm sao mà bị thương nặng đến vậy?"

......

"Tôi tự biết cách xử lý chứ không cần anh nhắc. Tri Viễn thế nào mà để cho A Dục…" Hàn Duyệt đang nói được một nửa, vô tình quay đầu, thấy Thịnh Thì An thì dừng lại.

"Tôi còn việc phải làm, nói chuyện sau." Cô vội vàng cúp máy, cúi xuống gọi đứa nhỏ: "An An, chúng ta đi…"

"Con... cha bị thương thế nào ạ?" Thịnh Thì An không nhúc nhích, liếc nhìn cái điện thoại trong tay cô, rồi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn cô.

Hàn Duyệt sững sờ. Đứa trẻ có đôi mắt rất đẹp, nhưng đồng tử của nó tối sầm, như chứa đầy bóng tối không tan.

"Dì ơi?" Thấy cô không trả lời, Thịnh Thì An lại hỏi: "Ai đang nghe điện thoại? Dì đã biết cha con trước rồi đúng không?"

Sợ Hàn Duyệt lờ đi, nó chủ động hỏi.

Dì đạo diễn quen cha nó từ từ lâu, ở kiếp trước Thịnh Thì An đã biết.

Cũng chính vì thế, sau này có người nói với nó là cha chủ động liên hệ lên chương trình, chỉ để diễn, để dùng chương trình làm bàn đạp, vào... giới giải trí, nó cũng tin.

"Quả thật là dì quen cha con." Hàn Duyệt không quá bất ngờ, hôm qua vừa gặp mặt cô đã kinh ngạc gọi tên Bồi Dục, chắc đứa trẻ suy ra từ đó.

"An An thật thông minh." Cô vuốt vuốt đầu nó.

Nó không thông minh.

Nó là một thằng ngốc.

Cha nói chuyện với người khác còn căng thẳng, vào giới giải trí gì cơ chứ... Nó ngốc đến nỗi tin cả những lời đó.

Thịnh Thì An siết chặt nắm đấm nhỏ của mình: Lần này, nó sẽ không dễ dàng bị lừa nữa.

"Người trong điện thoại là ai? Vết thương của cha là như thế nào?" Nó né tay Hàn Duyệt, ngẩng đầu lên và nghiêm túc hỏi.

"Là một người bạn chung của dì và cha con." Thấy nó căng thẳng như vậy, Hàn Duyệt ngồi xổm xuống, ôn tồn giải thích: "Vết thương của cha không sao, do té ngã."

"Thật không?" Đứa nhỏ mắt không rời khỏi cô, dường như không tin lời cô nói, "Té thế nào? Có phải ai đó bắt nạt cha không?"

"Sao lại thế?" Hàn Duyệt rất ngạc nhiên vì nó nghĩ vậy, "Không ai bắt nạt cha con cả."

"Thật không?" Đứa nhỏ lại hỏi lần nữa, còn "đe dọa" hung dữ: "Dì đừng nói dối. Dì nói dối, con gọi chú con... sa thải dì!"

Hàn Duyệt sững sờ, giận nhưng cũng buồn cười: "Chú con? Dì còn không phải nhân viên của chú con, chú ấy sao sa thải dì?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Thì An đông cứng.

Cũng phải.

"Được rồi, dì không nói dối, dì thề. " Hàn Duyệt giơ ngón tay lên, làm động tác thề thốt, "Cha con té thật đấy, không ai bắt nạt."

"Thật không?"

"Thật." Thấy nó một mặt nghiêm túc, Hàn Duyệt không nhịn được muốn trêu chọc: "Ngoài con ra thì ai dám bắt nạt cha con chứ?"

Ý gì vậy? Thịnh Thì An ngước nhìn cô.

"Sao, người cắn cha hôm qua không phải con à?"

Hàn Duyệt cố tình làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng thì không để ý, một đứa trẻ làm sao có thể không nóng nảy, nhà cô cũng có đứa cháu gái nhỏ, khi nổi cáu thì giống như quái vật, sau khi gây chuyện xong thì lại âu yếm dính lấy cô.

Nhưng Thịnh Thì An phản ứng rất mạnh.

Nó cắn chặt môi dưới, ánh mắt đỏ ngầu: "Con không có!"

Đó là "nó" của ngày hôm qua, không phải nó hôm nay!

***Cảm ơn bạn Cá mặn đẩy ánh kim tiếp năng lượng nha <3