Chương 2

Đang nhíu mày, trong phòng live lại hiện lên bình luận:

[Được rồi, không lag nữa.]

[Tiểu Vương làm gì thế?]

Lão Vương quay đầu lại, thấy Bồi Dục quả thật đã thao tác trở lại.

Nhưng anh không tiếp tục đan giỏ nữa, mà cầm lấy cuộn giấy bọc hàng dày màu nâu dùng để gửi hàng, cắt hai đường bằng kéo rồi xỏ mấy lỗ dọc theo viền – đây là gì?

Lão Vương bối rối, tò mò nhìn Bồi Dục lấy mấy thanh tre vụn, xỏ qua lỗ tròn, vòng quanh chúng... Chẳng mấy chốc, tờ giấy bọc vốn không có hình dạng gì đã được thanh tre nâng lên, trên tay Bồi Dục, xuất hiện một con... chim cánh cụt?

Giấy bọc làm thân, tre làm bụng rỗng, chú chim cánh cụt trông rất đáng yêu, đặt trên bàn, chạm nhẹ cũng rung lắc không ngừng.

[A a a a a tôi muốn mua!!!]

Một loạt các bình luận thích thú nhanh chóng xuất hiện.

"Mua giỏ, tặng... cái này." Bồi Dục cuối cùng cũng lên tiếng.

Đó là câu nói đầu tiên, và cũng là... câu nói duy nhất của anh trong suốt buổi livestream bán hàng.

Nhưng kết quả thì tốt đẹp.

Khi kết thúc livestream, lão Vương cười không ngậm được miệng.

Ông đã xác nhận lại nhiều lần với Bồi Dục rằng nhà ông vẫn có thể làm chim cánh cụt để bán, học lại hai lần và ghi nhớ kỹ các bước làm, ông cảm ơn Bồi Dục rất nhiệt tình, còn nhất quyết chụp ảnh lưu niệm với "ngôi sao lớn".

Anh thật sự không phải một ngôi sao...

Nhưng giải thích rõ ràng sẽ tốn không ít công sức - Bồi Dục đứng thẳng, không cử động trước ống kính để chụp ảnh.

Cứng nhắc, nhưng ngoan ngoãn.

"Cậu thư giãn đi, cười tươi nào." Lão Vương dặn dò.

"Tôi rất thư giãn rồi." Bồi Dục lập tức phản bác.

Lão Vương cười khì: lúc này phản ứng của anh thật nhanh.

Nếu không phải anh siết chặt ngón tay đến tái mét, ông gần như đã tin...

Sau khi chụp ảnh xong với lão Vương, Bồi Dục cuối cùng được ra ngoài.

Vừa bước ra, anh gặp một khách mời khác là Kiều Cạnh Tư, đối phương dừng bước, chào anh, anh cứng ngắc gật đầu đáp lại, rồi đi nhanh về chỗ ở tạm thời trong làng.

Một phần muốn tránh các khách mời khác, phần khác, trước khi ra ngoài, Thịnh Thì An vẫn còn sốt, bây giờ không biết thế nào...

"Trời lạnh quá." Kiều Cạnh Tư đùa cợt với ê-kíp quay phim, nhưng khi tránh ống kính, anh ta nhìn theo bóng lưng Bồi Dục, mắt nheo nheo: cuộc điện thoại đêm qua, không biết anh ta nghe được bao nhiêu...

"Thịnh Thì An đừng dừng lại! Á!"

Bồi Dục rẽ vào một góc, bỗng nghe thấy tiếng kêu thất thanh ngọt ngào.

Anh vội ngẩng đầu lên, chứng kiến hai cái bóng nhỏ trên đường làng va vào nhau rõ to - rồi “kịch keng” một tiếng, cùng té xuống vũng bùn ven đường...

Thật... ngốc nghếch.

Bồi Dục sững sờ một lúc trước khi hoàn hồn và chạy tới chỗ xảy ra sự việc.

Vì anh cách khá xa, khi tới nơi, hai đứa trẻ đã được các nhân viên theo sau vớt lên khỏi vũng bùn, đứng méo xệch bên đường.

Nhìn bề ngoài không có vấn đề gì lớn.

Bồi Dục thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang Thịnh Thì An: "An An, con có sao không?"

"Chú ơi, cháu là Tụng Tụng!" - Bóng dáng nhỏ bằng đất sét trước mặt nhìn anh trân trân, rồi ngân nga đáp lại.

"Xin...xin lỗi." Bồi Dục cứng đơ kéo méo khóe miệng, nhìn sang... bức tượng đất sét nhỏ bên cạnh.

Thằng nhóc tính khí thất thường, Thịnh tiên sinh nói nó nổi loạn và vô kỷ luật, bác sĩ tâm lý bảo tâm trạng không ổn định của nó cần được dạy dỗ và an ủi - nhưng Bồi Dục hiếm khi tiếp xúc với trẻ nhỏ, không biết phải "dạy dỗ" và "an ủi" thế nào, anh đối xử với Thịnh Thì An cũng hơi... e dè và cẩn thận.

Đứa bé đầy bùn không nói gì, cả người căng cứng, nắm chặt nắm đấm, hai mắt đen thui, trừng trừng nhìn Bồi Dục không chớp mắt, giữa khuôn mặt đen kịt bùn đất, dọc theo khóe mắt, đột nhiên bị rửa trôi hai vết trắng mỏng.

[Hừ... con khóc rồi?]

[Cha dượng vô tâm, con mình cũng không nhận ra!]

Buổi phát sóng trực tiếp nhà lão Vương đã kết thúc nhưng buổi phát sóng trực tiếp của ê kíp chương trình mới bắt đầu.

Thịnh Thì An khóc, những khán giả yêu thích em bé dễ thương ngay lập tức tìm đến chỉ trích Bồi Dục, người được cho là cha dượng của nó.

[Chắc... dính đầy bùn như vậy, người thân cũng không nhận ra đâu.]

Hai đứa nhỏ ngã úp mặt vào vũng bùn, bây giờ trông thế này, người thân thật sự cũng không nhận ra.

Ít nhất, cha của Trình Tụng Tụng, là khách mời số 1 và là phú tam đại, Trình Hạo, cũng không nhận ra…

Nghe thấy giọng của con trai từ xa, anh ta vừa làm xong việc, nhanh chóng đi tới, đứng cạnh Bồi Dục, nhìn đứa nhỏ nhỏ giọt nước bùn xuống đất "tí tách", anh ta suýt nữa bị sốc: "Trình Tụng Tụng! Sao lại bẩn thế này?!"

“Cha." Đứa bé đối diện vẫy vẫy cánh tay. "Con ở đây."

Sao hôm nay các cha lại ngốc thế nhỉ.

[Hahahaha!] Bình luận tràn ngập tiếng cười.

Trình Hạo nghẹn lời, trừng mắt nhìn con mình, rồi ngượng ngùng nhìn Thịnh Thì An trước mặt, định xin lỗi, thì đứa bé như một viên đạn lao ra, ôm chầm lấy chân Bồi Dục, bám chặt vào…

Lại cắn à? Trình Hạo thầm nghĩ.

Đừng trách anh ta nghĩ nhiều, đứa bé này có tiền án tiện sự: hôm qua đoàn yêu cầu thu hồi đồ ăn vặt, Bồi Dục lấy ba lô nhỏ của nó, nó im lặng mở miệng cắn vào cổ tay Bồi Dục.

Quả nhiên, người cha dượng rẻ tiền dường như có một bóng ma tâm lý, thấy chú sói con lao tới, anh ấy hơi nghiêng người về sau, có vẻ... muốn tránh né.

Bồi Dục thật sự muốn trốn.

Nhưng không phải anh ấy sợ bị cắn, anh chỉ không quen tiếp xúc thân mật với người khác.

Nhưng anh phản ứng chậm một bước, đứa bé đã nhào tới.

Anh ấy giơ hai tay lên, chuẩn bị gỡ nó ra khỏi chân mình, thì cảm nhận... đứa bé nhỏ xíu bám vào chân mình run lên bần bật.

"Xin lỗi..." Anh dừng động tác, luống cuống cúi xuống, kiểm tra chú khỉ treo trên chân đang "tức giận" run lên.

Quả nhiên tính khí thật lớn, anh cũng không cố ý nhận nhầm nó... đừng tức giận...

*** Editor có lời muốn nói:

Đặt vào tủ truyện để nhận thông báo nhanh nhất nào!!!!