"Vân Đoá mau xem ai đến này!" Kiều Cạnh Tư đột nhiên lên tiếng sau lưng mọi người, sải bước đi về phía trước, bế Vân Đoá xuống xe.
"Dì Nguyệt Nguyệt!" Vân Đoá đang hơi sợ hãi thì bị bế đi, khi nhìn thấy người phía sau thì lại vui vẻ.
Dì Nguyệt Nguyệt thật sự đến rồi, anh trai nói đúng!
Cô bé vẫy chân thoát khỏi Kiều Cạnh Tư, chạy vào lòng dì Nguyệt Nguyệt: "Mẹ phái dì đến bảo vệ con phải không?"
"...Đúng thế." Trợ lý Vân Tinh Tuyết, Trần Nguyệt Nguyệt trả lời.
Thật ra là chị Tuyết lo lắng nên mới bảo cô vội vã đuổi tới - anh Trường Vũ không báo với chị Tuyết thì đã để Vân Đoá đi theo chú họ Kiều Cạnh Tư, lúc cô ra sân bay, vợ chồng họ vẫn còn cãi nhau qua điện thoại.
Thấy cô gái nhỏ chuyển hướng chú ý, Kiều Cạnh Tư thở phào nhẹ nhõm.
Nhân viên xung quanh thì trao đổi ánh mắt với nhau.
Trình Hạo đi cùng Kiều Cạnh Tư thì khẽ nhếch mép mỉa mai: Vậy, cuối cùng là chú nào là chú xấu?
Ban đầu chỉ là lời nhận xét của trẻ con, không đáng cho anh ta để ý, nhưng Kiều Cạnh Tư lại xác nhận mình có âm mưu.
Mà… làm việc thì ho sặc sụa, bây giờ lại nhảy nhót nhanh nhẹn tỉnh như ruồi?
Trình Hạo vừa nghĩ đến đây, Kiều Cạnh Tư lại ho khan dữ dội.
Còn Bồi Dục lùi bước, có vẻ... muốn tránh xa anh ta.
Ngu ngốc.
Trình Hạo liếc nhìn anh: Chẳng lẽ hắn không biết mình bị khán giả - đặc biệt là người hâʍ ɦộ của Kiều chửi thành cái gì sao?
"Người ta sức khỏe "không tốt", anh còn không trả nhà lại cho người ta?" Nghĩ tới những video nhàm chán và những bình luận ác ý mà mình đã xem trong giờ giải lao vừa rồi, anh ta không khỏi nhắc nhở thẳng thừng.
[Trình Hạo cũng không chịu nổi nữa!]
[Trình nhị thiếu có phải lòng Kiều Kiều của chúng ta không?]
[Đừng chứ! Người yêu cũ của ảnh có thể đứng xoay quanh trái đất, làm sao xứng với Kiều Kiều của chúng ta!]
Kiều Cạnh Tư cũng cảm thấy Trình Hạo đang bênh vực mình, trong lòng vui mừng khôn viết: Vừa cuốc đất xong, hắn nhận ra Trình Hạo hơi lạnh nhạt với mình, bây giờ xem ra, chỉ vì mệt mới không muốn nói chuyện đúng không?
Trình Hạo vẫn còn cảm tình tốt với mình, chỉ là cố tỏ ra lạnh nhạt - Kiều Cạnh Tư hiểu, lần trước cả hai gặp nhau ở tiệc rượu, Trình Hạo rõ ràng đã nhìn mình với ý tứ sâu xa, đó là anh ta muốn "bật đèn xanh", nhưng đã bỏ lỡ cơ hội đó.
Hắn ta nghĩ sai rồi, người như Trình Hạo, sinh ra ở Rome, cho dù có đời sống tìиɧ ɖu͙© phóng túng, nhưng tất cả đều là do người khác đưa đến.
Không sao, chỉ cần hắn chịu hạ mình xuống, Trình Hạo sẽ sớm thay đổi ý định... Kiều Cạnh Tư nghĩ thông suốt, tâm trạng cũng thoải mái.
"Không cần, đổi đi đổi lại rắc rối quá, tôi còn trẻ, ở đâu cũng được." Hắn đầy tự tin trả lời.
"Không rắc rối!" Thịnh Thì An đột nhiên lạnh lùng nói, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
Cuối cùng nó cũng biết mình bỏ lỡ điều gì!
Nhà - lúc cha xuất hiện trong chương trình lần đầu tiên, chính vì chuyện ngôi nhà mà bị chửi nhiều…
"Xin lỗi." Nó nắm chặt bàn tay tay nhỏ bé của mình, ép mình nhìn thẳng Kiều Cạnh Tư, "Hôm qua là do con sốt, nên cha mới đổi phòng với chú để con thoải mái."
[Này, là vì lý do này à?]
[Mới vào, chuyện gì thế? Đứa trẻ này là con riêng?]
[Không phải nói quan hệ cha con không tốt sao? Đứa nhỏ này nói thật hay giả đây?]
[Khó nói, không phải bị cha dượng bắt nói đấy chứ, bốn tuổi rồi mà nói chuyện rành mạch thế?]
[Không nói thật giả, bé con nghiêm túc đẹp trai quá, dì muốn bóp má!]
Thì ra là vậy.
Trình Hạo đột nhiên hiểu ra.
Anh ta nói Bồi Dục trông cũng không giống người không chịu được khổ.
Ra là sợ thằng nhỏ thân vương nhà mình chịu khổ.
Anh ta không tự chủ liếc nhìn Bồi Dục: gã ngốc kia đang ngơ ngác nhìn Thịnh Thì An, vẻ mặt không phản ứng gì.
Kiều Cạnh Tư thì co đồng tử, phản ứng nhanh: "Không sao, hôm qua chú cũng thấy con có vẻ không thoải mái."
"Vẫn không cần đổi đâu." Hắn nhìn sang Bồi Dục, "An An mới khỏi bệnh, vẫn nên nghỉ ngơi tốt."
[Huhu, Kiều Kiều tốt bụng quá!]
Phải đổi! Nó không muốn ở nhà hắn nhường!
Thịnh Thì An nhìn vẻ mặt "vui vẻ và tốt bụng" của hắn, l*иg ngực nhỏ phập phồng, trong lòng bức bối và tức giận nhưng không biết phải bày tỏ thế nào cho đúng.
Nó lo lắng kéo kéo ống quần Bồi Dục - Cha... đầu óc thẳng thắn, chắc lại tin lời của Kiều Cạnh Tư, sẽ không đổi phòng thật đấy - rồi thì, thì...
Thịnh Thì An não nhỏ chậm chạp, không logic như trước khi tái sinh, nghĩ không ra chuyện gì sẽ xảy đến, chỉ cảm thấy không ổn.
Nó đang lo lắng, bỗng nghe Bồi Dục quả quyết nói: "Đổi."
Thịnh Thì An sững sờ, nhìn Bồi Dục.
Nhưng Bồi Dục lại nhìn sang cô bé Vân Đoá.
Sợi dây logic rối bung đó cuối cùng cũng nối lại - không lẽ vì cô gái nhỏ nói anh "xấu".
Thịnh Thì An nói đúng, nó bị sốt đã khỏi rồi, hai cha con anh ở đâu cũng được, tất nhiên phải trả lại nhà cho cô bé nhỏ và... bệnh nhân kia.
"Xin lỗi... tối qua, cám ơn anh nhiều." Anh vụng về nói, ánh mắt lướt qua Kiều Cạnh Tư rồi lại nhanh chóng tránh đi, ngón tay run run bên hông, rồi khép chặt - Kiều Cạnh Tư khiến anh căng thẳng.
Khi anh nhìn, cằm người kia hơi nâng lên, đôi mắt nheo lại, mũi hơi nhăn, ánh mắt... nhìn xuống - biểu cảm đó, thường là dấu hiệu của sự khinh miệt.
"Tôi đi thu dọn hành lý." Bồi Dục không chắc liệu mình có đánh giá sai hay không - từ cách nói chuyện, người kia rõ ràng là người tốt - nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu, không muốn tiếp xúc với anh ta.
"Không vội, ăn xong cơm rồi hãy đổi, tôi giúp các người thu dọn hành lý." Dương Khiếu đã đặt Dương Nhất Phàm xuống, không biết lúc nào đi ra từ trong nhà.
Giọng điệu của anh ta rất bình tĩnh, nhưng vô hình trung đã quyết định việc này.
Nếu Kiều Cạnh Tư còn lên tiếng, sẽ thể hiện sự ngoan cố.
Bồi Dục cũng đặc biệt nghe lời Dương Khiếu: "Cảm ơn... anh Khiếu."
"Không cần cảm ơn." Dương Khiếu gật đầu, liếc nhìn Kiều Cạnh Tư, rồi nhìn lại Bồi Dục, đùa giỡn đầy ẩn ý: "Tuy nhiên, anh có nghĩ là tôi nói "giúp đỡ", có thể chỉ là lời nói xã giao?"
Giống như - Kiều Cạnh Tư nói sẽ đổi phòng, rất có thể chỉ là... giả vờ lịch sự, không ngờ anh tin thật.
"Hừ." Như thể đã bàn trước, Trình Hạo cười khẩy một tiếng, nối lời anh: "Anh ấy sao nghe ra được lịch sự hay không lịch sự."
[Ý gì đây?]
[Còn ý gì nữa, Trình Hạo coi thường cha dượng nghiệp dư!]
[Ai thích kiểu ích kỷ này chứ? Tự tin cướp nhà người khác, Trình Hạo ngang ngược như vậy mà chịu đựng anh ta tới giờ là đã rất lịch sự rồi.] Một số người hâm mộ của Kiều nhảy ra giải thích.
[À há... tôi thấy khác với các người nhỉ... Anh Khiếu và Trình Hạo đang ám chỉ gì đó...]