Chương 17

"Bé con nhìn này đáng yêu quá." Lô Văn Bân khách quan nói.

Anh ta không nói dối. Trẻ con ở độ tuổi này, phần lớn các đặc điểm trên khuôn mặt đều là thịt, mặt Thịnh Thì An cũng có chút mỡ thừa trẻ con, nhưng đường nét khuôn mặt rất rõ ràng và mịn màng, mặc dù nhăn nhó nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp.

Tuy nhiên, nó lại không giống Bồi Dục - dì Bồi là người lai, nên hai anh em Tri Viễn đều có mũi cao và đôi mắt sâu, ngoại hình rất nổi bật, đứa trẻ này lại nhẹ nhàng và thanh tú.

May mà không phải con ruột. Lô Văn Bân không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm: Thế giới vẫn chưa điên rồ đến thế.

"Yêu kiểu gì!" Bồi Tri Viễn cau mày.

Đứa trẻ hư còn cắn người - anh vừa xem đoạn video lan truyền trên mạng, thằng nhóc tí hon khi tức giận không biết tiết chế chút nào, cổ tay thằng nhóc ngu ngốc kia suýt bị nó cắn thủng rồi!

Bồi Tri Viễn vô cớ hờn dỗi, tức giận đến nỗi đầu óc choáng váng, thậm chí máy theo dõi nhịp tim và huyết áp cũng báo động bất thường.

Ngay cả nhân viên y tế cũng phát hiện ra sự bất thường, họ nghiêm túc vào kiểm tra và đuổi Lô Văn Bân ra ngoài.

Lô Văn Bân đứng không nhúc nhích bên ngoài phòng bệnh, ngượng ngùng và hoang mang chờ đợi một lúc mới thấy bác sĩ và y tá đi ra.

Bồi Tri Viễn không có vấn đề gì, nhưng họ cũng hạn chế thời gian thăm bệnh của anh ta.

"Tri Viễn, đừng lo lắng." Đứng đằng sau cánh cửa phòng bệnh, Lô Văn Bân an ủi anh em mình, "Ở phía A Dục, tôi sẽ để mắt tới, còn anh hãy yên tâm điều trị."

Bồi Tri Viễn không thể yên tâm! Sức khoẻ của tiểu tử thối kia không tốt, làm thế nào mà có thể…

Chờ đã, thằng nhóc đó không khỏe... sao lại không khỏe? Cơn đau đầu mạnh mẽ tràn về, máy giám sát vừa mới yên lặng, nó lại "beep beep" hét lên.

Lần này Lô Văn Bân bị đuổi hoàn toàn ra khỏi khu thăm bệnh.

Anh ta xấu hổ đứng chờ ở ngoài khu vực một hồi lâu, sau đó mới láo liên vào bàn lễ tân hỏi tình hình của Bồi Tri Viễn.

Biết Bồi Tri Viễn không sao, anh ta nặng nề bước ra khỏi bệnh viện, bắt một chiếc taxi, ngồi trên xe suy nghĩ một hồi, rồi lại lôi điện thoại ra, xem phát lại chương trình phát sóng trực tiếp từ đầu cùng các video cắt ghép và bình luận khác nhau...

Lúc này trong phòng phát sóng trực tiếp, hai giỏ rau diếp ngồng của các bé đã được bán hết sạch.

Dân làng trong chợ dần được nhân viên thuyết phục giải tán, cuối cùng Bồi Dục và Dương Khiếu mới xuất hiện.

"Cha!" Ánh mắt Dương Nhất Phàm sắc bén, vừa trông thấy họ đã hớn hở vừa gọi vừa chạy tới.

"Cha ơi, chúng con kiếm được nhiều tiền lắm!"

"Nhiều là bao nhiêu?" Dương Khiếu cười tươi bế cậu lên.

"Một, hai, tám... mười." Dương Nhất Phàm nghiêm túc đếm ngón tay, "Bán được mười tệ!"

Đối với cậu bé, mười chính là con số lớn nhất.

"Thật tuyệt vời!" Dương Khiếu ra vẻ khen ngợi.

Rồi, tuyệt vời?

Bồi Dục nhìn anh ta, vẻ mặt đầu tiên là thắc mắc, sau lại hiểu ra: Đây là "kỷ luật tích cực" được đề cập trong sách đúng không?

Với trẻ con, phải như thế này à?

Quả nhiên, Nhất Phàm tiểu tuyền tử sung sướиɠ nhận lời khen, mắt sáng lên: "Phàm Phàm tuyệt vời! Anh trai cũng lợi hại!"

"Ồ?" Dương Khiếu tò mò liếc nhìn Thịnh Thì An và Trình Tụng Tụng.

"Tất cả măng là do anh trai đào!"

"Nhưng Phàm Phàm rất nghiêm túc bán rau nha! Các chú dì bóp má Phàm Phàm, Phàm Phàm cũng không khóc đâu."

[Úi, cứu với, bé cưng Phàm Phàm dễ thương quá!]

[Bé cưng Phàm Phàm là giỏi nhất!]

"Tụng Tụng và An An làm việc chăm chỉ rồi." Dương Khiếu nhìn hai cậu bé lớn ôn hòa.

Mặt Trình Tụng Tụng đỏ bừng: Anh trai này có vẻ không giúp được gì.

Thịnh Thì An cũng hơi đỏ mặt – bởi vì Bồi Dục đang nhìn nó.

"Hai trăm tám mươi tệ." Nó thì thào nói.

"Cái gì?" Bồi Dục không hiểu.

"Rau, bán được hai trăm tám mươi tệ." Nó ngước nhìn anh, rồi lại hơi căng thẳng cúi đầu xuống nhìn ngón chân, lúng túng "báo cáo": "Không, không hề đánh nhau."

Bồi Dục sững sờ, liếc mắt nhìn nó, thử đưa tay ra xoa xoa đâu nó: "An An... tuyệt vời."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Thì An nóng rát.

Nó nắm vạt áo, vô thức vặn vẹo tay, ấp úng nói: "Cha, cha cũng rất tuyệt."

Hả?

Bồi Dục ngẩn người, cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Đứa nhóc này... đang có ý định đáp lễ mình?

Có qua có lại thật sự là phương pháp phổ biến trong giao tiếp xã hội, anh đã bỏ qua sự ngờ vực, từ từ đỏ mặt: "Cha... không tệ..."

"Nhiệm vụ...cha lại thua rồi." Anh nói với vẻ tội lỗi.

Hôm qua thua trò chơi, đứa trẻ rất buồn, lần này lại mất một nửa quỹ, anh ấy vẫn chưa biết số tiền còn lại có thể nuôi đứa trẻ hay không...

[Cha dượng độc ác?] Người xem mới vào phòng phát sóng trực tiếp đều ngơ ngác.

[Sao tôi chỉ thấy một cặp tôm rang đỏ thắm?]

Dương Khiếu cũng bật cười trước cảnh cha con hai người này: "Cha con chiến đấu một chọi hai, thua nhưng vẫn oanh liệt."

Thấy Thịnh Thì An mặt mày ngây ngô, anh ta vừa cười vừa giải thích tại sao nhiệm vụ cuốc đất bị thua.

Trong lúc đang giải thích thì Dương Nhất Phàm đã lẻn khỏi vai anh, một cái đầu nhỏ nghiêng tới gần Bồi Dục: "Chú ạ, Phàm Phàm cũng tuyệt!"

Bồi Dục chậm chạp, vẫn chưa hiểu ý của cậu bé.

Cho đến khi tiểu tuyền tử nắm lấy tay anh, đặt lên đầu mình.

"Phàm Phàm... cũng rất tuyệt." Bồi Dục vô thức cong khoé miệng, xoa xoa cái đầu nhỏ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Thì An đông cứng lại.

Nó cắn môi, quay đi, nhăn mặt hỏi đạo diễn: "Dì ơi, chúng con có thể trở về chưa?"

Hàn Duyệt gật đầu: "Tất nhiên rồi, các bé cưng vất vả rồi."

Thịnh Thì An “ừm” một tiếng, túm lấy cái giỏ nhỏ dưới đất đeo lên lưng, bước đi, nhưng không bước nổi…

Bồi Dục nắm lấy giỏ cái nhỏ phía sau nó, cởi ra rồi cầm trong tay.

"Đi thôi."

Vài người lên xe trở về làng.

Mặt trời đã quá trưa, những đứa trẻ vận động cường độ cao nửa ngày bị nắng hắt vào, ai nấy đều buồn ngủ.

Trên đường về yên lặng, khi xuống xe, Dương Nhất Phàm thậm chí đã chìm vào giấc ngủ.

Dương Khiếu ôm cậu xuống xe, đi vào sân trước.

Bồi Dục thì giúp mấy đứa trẻ còn lại tháo dây an toàn, ôm từng đứa xuống xe.

Đầu tiên là Thịnh Thì An, tiếp theo là Trình Tụng Tụng, cuối cùng đến Vân Đoá, anh do dự một chút, rồi rụt tay lại.

"Chú, bồng." Vân Đoá dụi dụi mắt, giơ tay về phía Bồi Dục.

Bồi Dục do dự một chút, lại đưa tay ra, chưa kịp ôm cô bé thì bị Thịnh Thì An cắt ngang: "Không ôm, tự xuống đi."

Thịnh Thì An nhăn mặt nhìn cô bé.

Vân Đoá sững sờ, ngơ ngác nhìn hiệp sĩ nhỏ của mình, không hiểu sao anh trai lại giận dỗi.

"Em vẫn chưa...xin lỗi cha." Thịnh Thì An nghiêm nghị nói.

"Xin lỗi ạ." Vân Đoá lẩm bẩm, sau đó nghiêng cái đầu nhỏ của mình, cái bím tóc nhỏ trên đầu cũng nghiêng theo: "Nhưng sao Đoá Đoá phải xin lỗi ạ?"

"Em nói gì?" Thịnh Thì An tức giận. "Sáng nay em nói cha tôi xấu!"

"Em không có nha!" Vân Đoá gắng gượng nhớ lại một hồi, lắc lắc đầu nhỏ, "Em không nói chú xấu đâu…"

Nói tới đây, cô bé sững người, bộ não nhỏ bé nhớ ra điều gì đó: "Em nói là…"