Chương 43: Cướp người mình yêu, ai tính kế ai
Sắc mặt Quách Cao Minh trầm xuống, anh không nói thêm một
câu nào nữa, trực tiếp quay người, nhanh chân rời đi.
Kiều Bích Ngọc thấy anh không nói lời nào, vẻ mặt cô có phần
mờ mịt.
Cô không hiểu anh làm sao thế, chỉ cảm thấy được, hình như anh
đang rất tức giận.
Anh tức giận chuyện gì chứ?
Cô cất bước muốn đuổi theo anh, nhưng lại nghĩ đến chuyện của
anh và Lê Yến Nhi, trong lòng cô buồn bực.
Quách Cao Minh thật sự rất tức giận, sắc mặt anh âm trầm, vừa
sải bước, vừa lấy điện thoại di động của mình ra, lạnh lùng phân phó
một câu: “Gửi mật khẩu nick zalo của những nghệ sĩ thuộc quyền
quản lý của công ty cậu đến đây.”
Đầu dây bên kia điện thoại, Lục Khánh Nam nhận được điện thoại
của anh, giọng điệu này, rõ ràng là tâm trạng không tốt: “Cao Minh,
anh muốn mật khẩu để làm gì, việc này không tốt lắm đầu…“ Dù sao
chuyện này cũng liên quan đến vấn đề riêng tư.
“Vậy thì tìm người phá giải.”
Lục Khánh Nam nghe đến đó, nhất thời khẩn trương: “Có phải đã
xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Gửi mật khẩu zalo của Diệp Vân đến cho tôi…“
Giọng nói của Quách Cao Minh lộ ra không kiên nhẫn.
Diệp Vân? Lục Khánh Nam nghe được cái tên này, vẻ mặt có
phần suy nghĩ sâu xa.
Diệp Vân này quả thật là nghệ sĩ thuộc quyền quản lý của công ty
anh ta, chẳng qua lần trước, cô ta bị Lê Yến Nhi cướp vai nữ chính,
hơn nữa cô ta còn là người nhà họ Kiều…
“Cao Minh, anh và Kiều Bích Ngọc đã đăng ký kết hôn rồi, dù sao
thì Diệp Vân này cũng là người nhà họ Kiều, hiện tại, ở trong giới
nghệ sĩ, Lê Yến Nhi rất nổi tiếng, cuối năm, việc cô ấy có thể lấy được
giải thưởng là hoàn toàn không vấn đề gì, anh không cần thiết…”
Lục Khánh Nam yếu ớt nói, chẳng qua… Sau cùng, ngay cả một
câu Quách Cao Minh cũng lười giải thích.
Lục Khánh Nam đành phải chấp nhận số phận, tìm người gửi mật
khẩu của zalo Diệp Vân đến cho anh, tránh cho Quách Cao Minh tìm
nhân viên IT đến phá, như vậy kho thông tin dữ liệu của công ty anh
†a sẽ gặp nguy.
Chẳng qua Lục Khánh Nam không hiểu, Quách Cao Minh lấy mật
khẩu zalo của Diệp Vân làm gì?
Hơn nữa, người như Quách Cao Minh, hình như chưa từng dùng
zalo.
Kiểu Bích Ngọc ngồi ở trong đình nghỉ mát một lúc lâu, vẻ mặt có
phần buồn bực: “Anh ta dựa vào đâu mà tức giận chứ, mình còn chưa
tức giận đâu!“ Nhớ đến khối băng Quách Cao Minh, cô rất khó chịu.
Bản thân anh đi ra ngoài chơi bời, ăn vụng, về đến nhà còn giận
dỗi với cô.
Chẳng qua, vừa rồi ánh mắt của Quách Cao Minh nhìn cô rất kỳ
lạ!
Trong lòng Kiều Bích Ngọc buồn bực, cô đang định đi đến phòng
làm việc tìm Quách Cao Minh để hỏi cho rõ ràng, nhưng đúng lúc này,
một bóng người cao lớn nhanh chóng đi đến gần cô.
Kiểu Bích Ngọc quay người lại, lập tức đối diện với ánh mắt sắc
bén của cha cô, trong lòng cô rất cảnh giác.
“Rốt cuộc cô có biết liêm sỉ hay không?” Ông ta vừa mới lên
tiếng là bắt đầu châm chọc, trách mắng.
Cô đã quen với những lời trách mắng này của cha mình, Kiều
Bích Ngọc xụ mặt, hai tay siết chặt thành nắm đấm, trực tiếp coi ông
ta như không khí, nhanh chân rời đi.
“Đứng lại!”
Dường như Kiều Văn Vũ rất tức giận: “Ba năm trước đây, cô kết
hôn với Doãn Thành Trung, vì sao không nói cho tôi biết!”
Giọng điệu của ông ta lạnh lùng truy hỏi.
“Tại sao tôi phải thông báo cho ông biết chứ, vào cái ngày mà mẹ
tôi chết, tôi rời khỏi nhà họ Kiểu, tôi và ông đã không còn quan hệ gì
nữa!” Kiều Bích Ngọc không nhịn được, quay đầu phản bác ông ta.
Ông có quan tâm đến tôi ư, khi tôi chật vật chống cự với cơn đói
trong mùa đông lạnh giá, lúc đó ông ở đâu, ông nguyện ý quan tâm
tôi ư?
Ông ta không quan tâm cô, cô cũng khinh thường sự quan tâm
đó.
Kiểu Văn Vũ hung ác trừng mắt nhìn con gái ruột của mình, ông
ta chỉ có mình Kiều Bích Ngọc là con gái, nhưng bây giờ lại đang
giằng co, giống như là kẻ thù vậy.
“Không liên quan? Hôm nay ông cụ Quách hẹn tôi đến đây, chính
là vì trên lưng cô có danh nghĩa cô chủ nhà họ Kiều, mỗi một lời nói,
hành động của cô đều sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Kiều chúng tôi, cô
đừng ở bên ngoài làm mất mặt tôi nữa!“
Kiều Bích Ngọc tức giận phản bác: “Tôi gả vào nhà họ Quách,
chuyện này không liên quan gì đến danh nghĩa cô chủ nhà họ Kiểu gì
cả, bởi vì tôi mang thai, cho nên nhà họ Quách đồng ý cho tôi vào
cửa, ông đừng cho rằng nhà họ Kiều của ông rất giỏi, tôi không cần!”
“Cô còn có mặt mũi nhắc đến chuyện này với tôi à! Cô vì muốn
gả vào hào môn mà leo lên giường của Quách Cao Minh!“ Sắc mặt
của Kiều Văn Vũ cũng rất khó coi.
“Đúng thế! Tôi ham hư vinh, cố ý trèo lên giường của Quách Cao
Minh!“ Kiều Bích Ngọc cắn môi, cười lạnh, hỏi lại.
“Ông dựa vào đâu mà lên mặt dạy đời với tôi, năm đó mẹ tôi giúp
đỡ chị em Diệp Vân lên đại học, khi đó Diệp Vân cũng chỉ mới 20 tuổi,
cô ta đã leo lên giường với một lão già 50 tuổi như ông, lúc hai người
lăn lộn cùng một chỗ, làm sao ông không nói cái gì gọi là liêm sỉ cho
cô ta biết!”
“Cô câm miệng lại cho tôi!”
Sắc mặt Kiều Văn Vũ âm trầm, giơ tay lên, đánh về phía mặt cô
“Ngoại trừ việc đánh tôi, ông còn biết làm gì khác!“
Kiểu Bích Ngọc đứng đó, cô không dự định tránh đi, vành mắt đỏ
bừng, quật cường nhìn người đàn ông ở trước mặt, một người cha
lòng lang dạ sói.
Sắc mặt Kiều Văn Vũ u ám, bàn tay của ông ta cách mặt của cô
50 centimet thì đột nhiên dừng lại.
Ông ta thu tay về, giọng nói lạnh lùng, trực tiếp ra lệnh: “Tôi cảnh
cáo cô, tốt nhất từ nay về sau, cô an phận lại cho tôi, đừng có gây rối
nữa.”
“Mẹ kế của cô đã nói với tôi, ba năm trước đây, cô lợi dụng vụ án
của Doãn Thành Trung, yêu cầu cậu ta cưới cô, còn đuổi Diệp Tuyết
ra nước ngoài, cô làm kẻ thứ ba xen vào chuyện của bọn họ, mong
muốn đạt được kɧoáı ©ảʍ khi trả thù, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến
việc độc ác, châm ngòi ly gián gì đó, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua
cho cô!”
“Ai mới là kẻ thứ ba đây!” Kiều Bích Ngọc cố nén nước mắt, tức
giận quát.
“Năm nay con gái của Diệp Tuyết đã hơn 3 tuổi, cô vẫn còn muốn
ngụy biện nữa à!”
Kiều Bích Ngọc đột nhiên trầm mặc, trong lòng đè nén oan ức và
oán hận…
Cô hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc của mình: “Lúc đầu tôi giúp
Doãn Thành Trung, tất cả những chuyện ngu xuẩn tôi đã làm trước
kia, tôi đều không hối hận, khi đó, tôi yêu anh ta, tôi tình nguyện làm
những chuyện đó, không cần anh ta cảm ơn, cũng khinh thường dùng
những thủ đoạn bẩn thỉu đó để đi tranh giành…”
Kiều Bích Ngọc cô dám yêu dám hận, cho dù là yêu nhầm, cô
cũng chấp nhận số phận.
“Ông nói với tôi nhiều như thế, đơn giản là lo lắng cho hai chị em
nhà họ Diệp kia đúng không, ông lo lắng gì chứ, lo lắng tôi quay đầu
cướp người đàn ông của Diệp Tuyết ư, mẹ kế của tôi nói với ông
chuyện gì, cô ta nói tôi thấp hèn, tôi làm mất mặt nhà họ Kiều của
ông, rốt cuộc thì ai mới là người thân của ông…”
Kiều Bích Ngọc không nhịn được, nước mắt chảy xuống, cô căm
hận những người này!
Cô không muốn nói chuyện với ông ta, không muốn nhìn thấy
ông ta, sống lưng Kiều Bích Ngọc thẳng tắp, sải bước đi về phía
trước, bóng dáng cao ngạo, mang theo chút tôn nghiêm cuối cùng
của cô, nhanh chân đi ngang qua ông ta.
Trong nháy mắt Kiều Văn Vũ hiện lên ngạc nhiên, ông ta biết, từ
nhỏ đứa con gái này của mình đã có tính tình ngạo kiểu, không dễ
dàng rơi nước mắt.
Chẳng lẽ Doãn Thành Trung không biết chuyện vụ án năm đó…
Ba năm trước đây, đưa con gái có tính khí quật cường của ông ta,
thế mà quỳ xuống cầu xin ông ta, dùng số tài sản mà mẹ cô để lại làm
giao dịch, sau cùng ông ta mới đồng ý, âm thầm giúp đỡ Doãn Thành
Trung tránh khỏi bị phạt tù…
“Rốt cuộc là ai nói dối?”
Kiểu Văn Vũ nhíu mày, sắc mặt càng thêm khó coi.
Năm đó cô dùng số tài sản mà mẹ để lại, đi cầu xin Kiều Văn Vũ
giúp đỡ Doãn Thành Trung… Vành mắt Kiều Bích Ngọc đỏ bừng, đè
nén nước mắt, những người này không đáng để cô khóc.
Hối hận ư? Nếu như nói có chuyện gì khiến cô hối hận, điều mà
Kiều Bích Ngọc hối hận nhất chính là chuyện này, cô có lỗi với người
mẹ đã khuất, có lỗi với ông ngoại.
Người đàn ông vong ân phụ nghĩa Doãn Thành Trung, vụиɠ ŧяộʍ
với Diệp Tuyết sau lưng cô, hiện tại người sai lại là cô, tất cả mọi
người đều đang chỉ trích cô.
Kiểu Bích Ngọc càng nghĩ càng tức giận, cất bước muốn đi về
phía phòng ngủ của mình, nhắm mắt làm ngơ, không muốn nhìn thấy
những người này nữa.
Nhưng khi cô vừa mới đi qua nhà chính của nhà họ Quách, một
bóng dáng nhỏ bé quen thuộc kích động chạy lướt qua mặt cô.
Bóng dáng màu hồng phấn đáng yêu, cô bé kia… Sắc mặt Kiều
Bích Ngọc tối sầm, đó là con gái của Diệp Tuyết.
Làm sao cô bé lại ở chỗ này…
“Cụ ơi…”
Giọng nói non nớt vang lên, nũng nịu gọi một câu.
Kiểu Bích Ngọc cứng ngắc nhìn vào trong đại sảnh, chỉ thấy cô
bé kia chạy đến trước mặt của ông cụ Quách, vẻ mặt ngoan ngoãn,
ngọt ngào gọi cụ.
Từ trước đến nay, ông cụ Quách rất thích trẻ con, nhìn thấy cô bé
xinh xắn đáng yêu này đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt giật mình: “Con bé
là?”
Câu hỏi này làm cho sắc mặt những người ở đây đều lúng túng.
Nhất là Doãn Thành Trung, anh ta hung dữ trừng mắt về phía
Diệp Tuyết đột nhiên xuất hiện, nhỏ giọng, giận dữ nói: “Vì sao em lại
đột nhiên đến đây?”
Diệp Tuyết không để ý đến anh ta, chính là có chút khϊếp sợ nhìn
về phía ông cụ Quách: “Con bé tên là Thanh Tâm, là con của cháu và
Thành Trung, năm nay con bé ba tuổi.”
Ánh mắt sắc bén của ông cụ Quách nhìn về phía Diệp Tuyết, lại
nhìn đứa bé trước mắt, lông mày nhíu chặt, giống như đang suy nghĩ
Ngay cả Kiều Văn Vũ và Diệp Vân đều giật mình, Diệp Tuyết thế
mà đột nhiên dẫn con đến nhà họ Quách, ánh mắt lại nhìn về phía
Kiều Bích Ngọc đang đứng ở cửa, trong lúc nhất thời, tất cả mọi
người đều trầm mặc.
“Bà nội.” Cô bé lại chạy đến bên cạnh Quách Thanh Nga, nũng
nịu bên chân bà ta.
Quách Thanh Nga đã đưa đứa nhỏ này đi làm xét nghiệm DNA,
xác định đúng là con của Doãn Thành Trung, cho nên bà ta tương đối
cưng chiều đứa bé này, bà ta xoa đầu cô bé: “Cha à, đây là cháu nội
của nhà họ Doãn chúng con.”
Bà ta lên tiếng thừa nhận thân phận của đứa nhỏ.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc không biểu tình nhìn cảnh tượng gia
đình vui vẻ trong đại sảnh, cảm giác kia giống như nhà họ Quách và
nhà họ Kiểu có quan hệ thông gia, người được chúc phúc là Doãn
Thành Trung và Diệp Tuyết.
Cô giương môi, nở một nụ cười đắng chát, kẻ thứ ba, tất cả mọi
người đều cảm thấy cô là kẻ thứ ba.
Cho dù là Doãn Thành Trung hay là Quách Cao Minh, dường như
vĩnh viễn cô chỉ có thể làm kẻ thứ ba, bị những người phụ nữ kia ép
ra ngoài, không tranh được…
Kiểu Bích Ngọc xoay người, không để ý đến những người trong
đại sảnh nữa…
Chỉ là ngay lúc cô bước đi, sau lưng truyền đến giọng nói bình
tĩnh, lạnh lùng của ông cụ Quách: “Nếu đứa nhỏ đã lớn như vậy, cũng
nên tranh thủ thời gian kết hôn đi…”
Ông cụ Quách thế mà tự mình lên tiếng thúc giục Doãn Thành
Trung và Diệp Tuyết kết hôn, việc này chỉ khiến Kiều Bích Ngọc cảm
thấy buồn cười.
Diệp Tuyết bày ra vẻ mặt ngạc nhiên và vô cùng kích động, cầm
lấy cánh tay của Doãn Thành Trung, hỏi: “Thành Trung à, khi nào thì
chúng ta đi đăng ký kết hôn?”
Sắc mặt Doãn Thành Trung âm trầm, không muốn nói chuyện.
Diệp Vân nghiêng người sang, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Doãn
Thành Trung: “Cậu đừng quên năm đó, cậu liên quan đến vụ án
cưỡиɠ ɧϊếp, thiếu chút nữa phải ngồi tù, là em gái tôi giúp cậu…”
Doãn Thành Trung vừa nghe thấy cô ta nhắc đến vụ án ba năm
trước, cả người trở nên ngưng trọng.
Đúng lúc này, con gái nhỏ đến gần bên cạnh chân anh ta, không
ngừng gọi cha.
Doãn Thành Trung ngẩng đầu, vô thức nhìn về phía cửa, lại nhìn
thấy Kiều Bích Ngọc đã rời đi.
“Cháu biết rồi.”
Trong mắt anh ta ẩn chứa không cam lòng, nhưng khi đối mặt với
ánh mắt uy nghiêm của ông cụ Quách, anh ta đành phải phải bất đắc
dĩ gật đầu.
“Ngày mai cháu sẽ đi đăng ký với Diệp Tuyết…”
Doãn Thành Trung nhỏ giọng nói, anh ta đã từng nghĩ hết cách
để ly hôn với Kiều Bích Ngọc, anh ta cho rằng, lúc anh ta kết hôn với
Diệp Tuyết, anh ta sẽ cảm thấy rất vui vẻ, nhưng bây giờ lại… Không
giống như những gì anh ta tưởng tượng, dường như có một vài việc bị
can thiệp, bị gài bẫy.
Diệp Tuyết nghe thấy anh ta nói ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn,
nhất thời trở nên hưng phấn, cô ta đi đến bên người Diệp Vân, hai
người cùng đi qua nhà vệ sinh.
Diệp Tuyết ôm cánh tay Diệp Vân, cảm kích nói: “Chị à, lần này
thật sự phải cảm ơn chị.”
“Em cảm ơn chị chuyện gì?” Vẻ mặt Diệp Vân nghỉ hoặc, suy nghĩ
một lúc, cô ta hỏi ngược lại: “Đúng rồi, làm sao em lại đột nhiên dẫn
con đến nhà họ Quách vậy?”
Diệp Tuyết nghe thấy cô ta hỏi như thế, vẻ mặt vui sướиɠ của
Diệp Tuyết trở nên cứng đờ.
Ngay sau đó, cô ta khẩn trương lấy điện thoại di động ra:
“Chuyện đó, đấy chẳng phải là do chị gửi zalo cho em, nói có việc
gấp, bảo em dẫn theo con đến nhà họ Quách…”
“Chị không gửi zalo cho em!”