Chương 3: Chồng nɠɵạı ŧìиɧ… Ep ly hôn
Hiện giờ đã là rạng sáng, đa số người giúp việc nhà họ Doãn đều
đã nghỉ ngơi..
Hai nữ giúp việc ở lại canh đêm thấy Kiểu Bích Ngọc trở về, bọn
họ đều lộ ra biểu cảm khó xử xấu hổ
Bọn họ lập tức tiến lên ngăn cản: “Mợ chủ, đã muộn thể này rồi,
hay là cô trở về nhà trước.
Kiểu Bích Ngọc thấy biểu cảm của bọn họ lập tức biết rõ có
chuyện gì đó không đúng lắm, cô không để ý tới nữ giúp việc, đi
thẳng vào phòng ngủ chính ở tầng hai
Cô mới vừa lên tầng, liền nghe thấy giọng nam quen thuộc ở
trong phòng,
Âm thanh này…
Kiểu Bích Ngọc sửng sốt đứng trước cửa, ngăn cách cánh cửa,
không ngừng truyền ra tiếng nam nữ thở đốc yêu kiểu triển miên.
‘Cô cắn chặt mỗi, nín thở, run rẩy nắm lấy tay nắm cửa.
Cạch một tiếng.
Tay nắm cửa bị văn mỡ ra.
Sắc mặt Kiểu Bích Ngọc lập tức trắng bệch, trong phòng quần áo
rới tần loạn trên đất, trên giường thì cơ thể đôi nam nữ nóng bỏng
triển miên với nhau, hơi thở mập mờ tràn ngập trong căn phòng.
“Thành Trung…” Người phụ nữ trên giường hờn dỗi gọi người đàn ông.
Kiểu Bích Ngọc cứng đỡ tại chỗ.
Người phụ nữ ngẩng mặt hôn người đàn ông, quay đầu thấy cửa
phòng hơi mở ra, cô ta càng thở gấp to hơn, giống như là cố ý.
“Thành Trung, em với anh lén lút ở bên nhau, chừng nào anh mới
ly hôn với vợ anh vậy…” Giọng nói của người phụ nữ yểu điệu, mang
theo chút ẩm ức làm nũng.
“Đợi qua tối nay, anh tìm người chụp ảnh giường chiếu của Kiểu.
Bích Ngọc, cho dù mẹ anh có thích cô ta tới mấy, cũng không tha thứ
‘cho việc cô ta làm mất hết danh dự nhà họ Doãn…“
Doãn Thành Trung cúi đầu, đè lên người người phụ nữ kia, động.
tác càng mãnh liệt hơn.
Anh ta khàn giọng nói: “Diệp Tuyết, người anh yêu là em, anh
nhất định sẽ ly hôn với Kiều Bích Ngọc.
ty hôn…
Đôi mắt Kiều Bích Ngọc trổng rỗng, cắn chặt môi chảy ra cả máu.
“Doãn Thành Trung, anh không chỉ ngoại tỉnh… Bao nuôi tình
nhân, vì muốn ly hôn với tôi, còn thiết kế tôi ngủ với người đàn ông
khác! Anh là đồ khốn nạn!”
Đột nhiên giọng của Kiểu Bích Ngọc vang lên khiến người đàn
ông trên giường dừng động tác lại.
Doãn Thành Trung quay đầu nhìn về phía cửa phòng, khi thấy
Kiểu Bích Ngọc thì trong mắt xuất hiện kinh ngạc và chột đạ.
Nhưng anh ta nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng: “Cô
cút ra ngoài cho tôi!”
“Muốn cút cũng phải là đôi cầu nam nữ hai người cú” Kiểu Bích
Ngọc tức tới mức l*иg ngực lên xuống kích liệt, mắng hai người trên
giường.
“Cô nói cái gì, cẩu nam nữ sao, cô đừng có mà thương tổn đến
Diệp Tuyết.
Doãn Thành Trung giống như sợ Kiểu Bích Ngọc thương tổn tình.
nhân của anh ta, vì thế anh ta lập tức dùng chăn quẩn lấy người phụ.
nữ dưới người, che chở, ôm cô ta vào trong ngực.
“Kiểu Bich Ngọc, cô nên thông minh một chút, chủ động ly hôn,
nếu không, tôi tung ảnh chụp cô ngủ với đàn ông ra ngoài, tôi xem cô
“còn mặt mũi gì ở lại nhà họ Doãn, muốn chiếm lấy vị trí mợ chủ của
nhà họ Doãn sao, cô không xứng.”
oãn Thành Trung, anh đúng là không bằng heo chót”
kiều Bích Ngọc chưa bao giờ oán hận như vậy, ánh mắt oán hận
nhìn thẳng người đàn ông trên giường, vậy mà chồng cô lại là loại đàn
ông lòng lang dạ sói như vậy.
Vành mắt cô đồ bừng, tràn đầy nước mắt, cổ nén chua xót trong
lòng.
Cô không muốn ở lại đây một giây, cô căm thù nơi này, căm thù
tên căn bã Doãn Thành Trung này
Ly hôn, cô cũng không hiểm lạ cuộc hôn nhân lạnh lẽo này!
Cô giận dữ xoay người, làm bộ kiên cường, kìm nén nước mắt
không chảy ra.
Tay phải lau đi ướŧ áŧ ở khóe mắt, cô giận dữ ra khỏi phòng ngủ,
bước chân lảo đảo biểu lộ chật vật và đau lòng của cô.
“.
Bống nhiên có tiếng trẻ con hét to, một bé gái ba tuổi va vào
Kiểu Bích Ngọc ở cửa, bé gái kia bị ngã xuống đất,
Kiểu Bích Ngọc hơi giật mình cúi đầu nhìn, lúc này mới thấy rõ bé
cái trước mặt.
“Thanh Tâm…” Trong phòng, một người phụ nữ vội vàng chạy ra.
‘Người phụ nữ bảo vệ trước người bé gái kia, vẻ mặt cảnh giác nói:
với Kiểu Bích Ngọc: “Cô có tức giận thì cứ nhằm vào tôi, đừng bắt nạt
con gái của tôi!”
Con gái…a