Chương 13: Cô chỉ phụ trách sinh con mà thôi
Keng một tiếng, hình như là tiếng kim loại gì đó rơi xuống trên
sản nhà.
kiều Bích Ngọc ngủ đến nửa đêm, mơ mơ mng màng đứng dậy,
vốn dĩ cô muốn đi đến nhà vệ sinh, nhưng cô lại quên mất việc bản
thân mình đang ở nhà họ Quách, lúc xoay người, Kiểu Bich Ngọc.
không cẩn thận va vào tủ đầu giường
Cô cúi đầu, khom người nhặt lên, là một chiếc đồng hổ quả quýt
màu văng loại bỏ túi,
Kiểu Bích Ngọc nhìn thấy chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng này,
bỗng nhiên cả người tỉnh táo lại.
“Chiếc đồng hồ quả quýt này…” Nhin rất quen mắt!
Đây không phải là chiếc đồng hồ quả quýt mà tối hôm đó, lúc lấy.
đi áo khoác của Quách Cao Minh, cô đã tìm được trong túi áo của
canh ứ, rõ ràng cô đã đưa nó cho tài xế taxi, xem như là để trả tiển xe,
tại sao lại ở chỗ này?
Cô cẩn thận kiểm tra lại một lần, không cẩn thận mở nắp của
chiếc đồng hồ ra, bên trong có một bức ảnh nhỏ.
“Cô đang làm gì thế!” Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng.
nói trong trẻo lạnh lùng.
Kiều Bích Ngọc giống như có tật giật mình, vội vàng giấu chiếc
đồng hồ quả quýt ra sau lưng, cô ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy
Quách Cao Minh đang sải bước đi về phía mình.
Kiểu Bích Ngọc nhìn thấy anh đi về phía cô, hơn nữa ánh mắt kia
.còn rất hung dữ nhìn chằm chằm cô.
Đúng thể, ánh mắt của anh rất hung dữ, giống như có chu)
.đồ khiển anh rất nổi nóng,
“Đưa thứ đó đây!”
“Xin lỗi anh, lần trước tôi không cổ ý..” Anh cất công đi tìm chiếc.
“đồng hồ quả quýt này về, chắc hẳn anh rất để ý đến chiếc đồng hổ
quả quýt này.
Nhưng Kiểu Bích Ngọc vừa mới định bày tô sự áy này của mình
thì dường như, Quách Cao Minh không có kiên nhẫn, nhanh chóng
đưa tay phải ra, lập tức giữ lại bả vai của cô.
Quách Cao Mình đột nhiên giữ chặt vai cô, khiển cho Kiểu Bích
Ngọc có chút đau đớn, anh trực tiếp lấy lại chiếc đồng hổ quả quýt
trên tay cô..
“Kiểu Bích Ngọc, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng, cô gả cho tôi thì
cô chính là nữ chủ nhân của nhà họ Quách ư, cô thật đúng là thích
nằm mơ giữa ban ngày!” Anh cười mỉa.
Anh đứng ở trước người cô, thân hình anh cao lớn thẳng tấp,
mang lại cho cô một cảm giác áp bách rất nặng nể.
Kiểu Bích Ngọc ngắng đầu lên, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của
anh, cô cảm thấy rất tức giận: “Anh cho rằng tôi muốn gả cho anh ư,
tôi còn lâu m
“Hừ, còn ở đỏ mà ra vẻ thanh cao! Cỏ người phụ nữ nào lại không.
muốn gả vào nhà họ Quách chứ? Kiểu Bích Ngọc à Kiểu Bích Ngọc,
cô thật sự cho rằng mình có điểm nào đặc biệt ứ.*
Quách Cao Minh cúi đầu xuống, hung dữ trừng mắt nhìn gương
mặt tròn của cô, trong ánh mắt nặng nề kia… Dường như đang nhớ lại
‘chuyện gì đó.
Cơ thể của bọn họ kế sát nhau như thế, khiến cho Kiểu Bích
Ngọc rất không quen, cô giấy dụa, chỉ muốn đẩy anh ra.
Trong lòng Quách Cao Minh thì đang kim nén bực bội, khi ánh
mắt anh rơi vào trên đôi môi đỏ của cô, trong người vô duyên vô cổ bị