Thời điểm sáng sớm Thường Mạn Mạn tỉnh lại, liền thấy hai đứa bé giống nhau như đúc, mỗi nhóc ôm một bên cánh tay cô ngủ say. a8 Chẳng lẽ ngày hôm qua không phải là mơ, đây hết thảy đều là thật, nhưng cô lúc nào thì lên giường ngủ, một chút ấn tượng cũng không có, cô chỉ nhớ hai cậu nhóc này gây gổ với nhau, sau thì …….. Bất quá hai cái hài tử này thật giống nhau như đúc, ngay cả vẻ mặt khi ngủ cũng như muốn hợp thành một, nói bọn họ không phải là sanh đôi, thật sẽ không có ai tin, chút nữa cô phải hỏi đứa bé kia có quan hệ gì với cô hay không.
“Mạn Mạn đã dậy rồi ư.” Bạch Kiểu Thiên khẽ mở ra cặp mắt mông lung.
“Khoái Khoái, con cũng đã dậy rồi à.” Thường Mạn Mạn in một cái hôn thật to trên mặt hắn.
“Mạn Mạn kêu con ư.” Đứa trẻ còn lại cũng tỉnh giấc, nhóc cãi nhau về việc chung giường với Mạn Mạn cùng lão đầu* kia cả đêm, bây giờ nhóc vẫn còn hơi ngái ngủ.
(*): lão đầu = ông già
“A trong hai con ai là Khoái Khoái ?” Thường Mạn Mạn có chút nhức đầu nhìn hai đứa bé giống nhau như đúc.
“Mạn Mạn, ai là con trai của Mạn Mạn, Mạn Mạn cũng không nhận ra sao?” Hai tay Thường Khoái Khoái chống hai bên hông, một bộ dáng rất tức giận.
Thường Mạn Mạn nhanh chóng ôm lấy con trai, dáng vẻ xin lỗi, mặt vã đầy mồ hôi thậm chí ngay cả con trai của mình, cô cũng nhận không ra, khó trách Khoái Khoái tức giận “Cái đó, thật xin lỗi, Khoái Khoái con tha thứ ẹ lần này có được hay không.” Khoái Khoái nhà cô khi tức giận chính là cái dáng vẻ này. de Nhóc chính là con trai cô không sai.
“Mạn Mạn, con mới là con của Mạn Mạn.” Bạch Kiểu Thiên học theo bộ dáng của Thường Khoái Khoái.
“A ” Thường Mạn Mạn ngơ ngác nhìn đứa bé đang tức giận bên kia, thật đúng là giống nhau như đúc. Cô làm sao bây giờ. Chọn ai cũng không được, ôm hết chắc sẽ không có lỗi.
Thường Mạn Mạn ôm chặt cả hai “Ừm, ngượng thật, mẹ thật sự không phân biệt được, hai con đều là con của mẹ có được hay không?.” Thường Mạn Mạn vẻ mặt khó xử. Cô đổ mồ hôi !! Cô – Thường Mạn Mạn nhất định là người mẹ vô dụng nhất thiên hạ, ngay cả con trai ruột của mình cũng nhận không ra.
Thường Khoái Khoái tức giận trừng mắt liếc nhìn Bạch Kiểu Thiên, Bạch Kiểu Thiên buồn cười nhìn nhóc.
“Mạn Mạn, con sẵn lòng, chỉ sợ bạn kia không đồng ý.” Bạch Kiểu Thiên dùng vẻ mặt cún con nói với nàng.
Thường Khoái Khoái khẽ cắn răng, nếu nhóc không đồng ý, lão đầu này nhất định sẽ đem mẹ giấu đi, chỉ còn cách đáp ứng “Mạn Mạn yên tâm, hai chúng con rất dễ thân nhau, con còn có thể có thêm một bạn.” Lời nói cuối cùng, nhóc cơ hồ muốn cắn răng nghiến lợi.
Thần kinh Thường Mạn Mạn không ổn định, không nghe được sự khó chịu trong câu nói cuối cùng của Thường Khoái Khoái, cô thật phấn khích “Vậy thì tốt rồi, sau này một nhà ba người chúng ta, chính là gia đình hạnh phúc nhất.”
Bạch Kiểu Thiên nghe xong, trong lòng có một loại cảm giác hạnh phúc cùng áy náy,“một nhà ba người” mấy chữ này thật làm cho người nghe cảm thấy thoải mái và ấm áp.
Thường Mạn Mạn đột nhiên nghĩ đến một việc quan trọng, vẻ mặt chấn động “Nhưng, một trong hai con hãy nói thật đi, nhóc nào là người mà mẹ mang về ngày hôm qua. Yên tâm, mẹ sẽ không trách đâu.”
Thường Khoái Khoái mặt đắc ý nhìn Bạch Kiểu Thiên, lần này xem ông giả bộ thế nào.
Bạch Kiểu Thiên suy nghĩ một chút nói “Là con.”
“Vậy nhóc có thể nói cho cô biết cha mẹ của nhóc là ai không? Cô không có gì khác, nhóc phải biết nếu nhóc đã có cha mẹ, nhóc không thể sống ở nhà cô, vì như thế là phạm pháp.” Thường Mạn Mạn sợ hắn thương tâm, vội giải thích.
“Con không có cha mẹ, con sống ở cô nhi viện, mấy đứa trẻ ở cô nhi viện khi dễ con, cho nên con tức giận chạy ra ngoài. Cô không đuổi con đi chứ?” Nói xong hắn cố nặn ra vài giọt nước mắt. Thật không có cách nào hơn, chỉ như vậy mới giống như thật.
Thường Khoái Khoái khó chịu, cứ như nhóc đang xem bộ mặt mít ướt của chính mình vậy.
Thường Mạn Mạn ôm chặt hắn “Đứa trẻ đáng thương, về sau con cứ ở đây, nơi này sẽ không có ai khi dễ con.”