Chương 7

Văn Tư Duyệt dường như cũng không để ý thái độ của anh, tiếp tục vui vẻ nói: "Đúng là duyên phận mà, không nghĩ đến ở đây cũng có thể gặp được bạn học Lục Cửu Nghiêu."

"Nghe nói kỳ kiểm tra hàng tháng này bạn học Lục giành được hạng nhất, danh tiếng của bạn học Lục đều đã truyền đến tận lớp chúng tớ rồi."

"Bạn học Lục chắc còn nhớ bọn tớ chứ? Hôm đó ở trong hẻm, tớ tên là Văn Tư Duyệt, cậu ấy là Lâm Hiếu Dương."

"Bạn học Lục..."

Lâm Hiếu Dương nhìn thấy Văn Tư Duyệt tràn đầy hứng thú, không ngừng nói với Lục Cửu Nghiêu, Gương mặt nhỏ liền biến sắc, đột nhiên trở nên nhợt nhạt, đáy mắt tràn ngập sợ sệt.

Lục Cửu Nghiêu vẫn luôn trầm mặc phát hiện cô gái nhỏ vốn dĩ đang yên đang lành đột nhiên sợ hãi.

Nhưng là sợ gì chứ?

Lẽ nào là do biểu hiện của anh quá lạnh lùng? Hay là do thái độ của anh đối với bạn cô quá kém?

Lục Cửu Nghiêu không muốn Lâm Hiếu Dương sợ anh.

Sau đó, cái vị luôn độc lai độc vãng, đối với người bên cạnh mặt không chút sắc thái này lần đầu tiên thưởng cho Văn Tư Duyệt một ánh mắt, tiếp đó trả lời một chữ "Ừm."

Văn Tư Duyệt: "......"

Mặc dù lúc nãy thông qua mấy câu, cô đã hiểu được lời truyền tai của các bạn lớp trên, vị học thần Lục Cửu Nghiêu này, con người anh rốt cuộc có bao nhiêu đơn độc.

Lạnh lùng như băng, trong mắt không có ai, không gần tình người. Có thể nói, hầu như đến một người bạn cũng không có.

Cô vốn vĩ còn không ao ước người ta sẽ hừ một tiếng.

Không ngờ... lại có thể?

Đây có thể tính là hưởng ké hào quang của Hiểu Dương nhà cô?"Tư Duyệt, sắp vào học rồi, chúng ta mau về lớp thôi!" Lâm Hiếu Dương nhìn thấy Văn Tư Duyệt đã nảy sinh hứng thú với Lục Cửu Nghiêu, cô sợ cứ ở đây như vậy, sự việc sẽ càng lại giẫm lên vết xe đổ mà đi.

Cô bắt lấy tay Văn Tư Duyệt chạy ra ngoài, giống như đằng sau có động vật nguy hiểm nào đó vậy.

Văn Tư Duyệt một mặt ngờ vực: "Hiểu Dương, không phải cơ thể cậu không thoải mái sao?"

"Không, tớ không có không thoải mái, tớ phát hiện cơ thể tớ bây giờ khỏe gấp mấy lần rồi! Chúng ta mau đi thôi!"

Lâm Hiếu Dương gấp gáp ngắt lời cô ấy.

Lục Cửu Nghiêu vô vọng nhìn theo hướng Lâm Hiếu Dương biến mất, đôi mắt màu xám rơi vào trầm tư.

Hiểu Dương, rốt cuộc nên làm thế nào để tiếp cận em mới tốt?

Đây cũng là điều mà từ trước đến giờ Lục Cửu Nghiêu luôn khổ não. Cũng bởi vì như vậy mà trước giờ anh chưa từng dám manh động, chỉ có thể lặng lẽ mà quan tâm Lâm Hiếu Dương.

Mặc dù anh xuất thân từ hào môn, là thiên tài được trời ưu ái, người người ngưỡng mộ, lạnh lùng cao quý.

Nhưng thật ra tính cách trầm mặc, ở sau lưng lặng lẽ theo dõi Lâm Hiếu Dương, một tên biếи ŧɦái trốn trong bóng tối.

Vậy nên đời trước Lâm Hiếu Dương bảo Lục Cửu Nghiêu chết đi, anh thật sự đi chết. Còn chết đến đặc biệt thương tâm, chết đến trong tim Lâm Hiếu Dương để lại một vết tích sâu đậm.

Hơn nữa, ở trước mặt Lâm Hiếu Dương, Lục Cửu Nghiêu còn rất tự ti, nhạy cảm, nhát gian, sợ Lâm Hiếu Dương sẽ sợ anh, ghét anh, càng sợ bản thân sẽ biến thành như mẹ anh, một người điên không thể cứu, rồi làm hại Lâm Hiếu Dương.

"Hiểu Dương, Hiểu Dương..." Hiểu Dương của anh.

Anh không kìm được lòng, thấp giọng lẩm bẩm. Tên người anh nhớ nhung run rẫy trên đầy lưỡi, thắt chặt trong tim anh.

Đôi mắt thiếu niên khẽ sáng lên, bàn tay buông thỏng bên người nắm chặt, cố gắng đè nén tia điên cuồng trong đáy mắt.

Trời ngày càng trở lạnh.

Mỗi lần Tết Dương Lịch đến gần, đa số trường học trong nước đều tổ chức hội diễn văn nghệ, Thường Thanh cũng không ngoại lệ.

Trước hội diễn văn nghệ Tết Dương Lịch một tháng, trường học buộc mỗi lớp đều phải báo danh ít nhất một tiết mục, được chọn thì lên sân khấu không được chọn thì nói sau.

Mà năm nhất lớp ba của Lâm Hiếu Dương, các bạn học lại không có tài năng văn nghệ gì để báo danh.

Vậy nên người lúc nhỏ học qua chút Dương cầm như Lâm Hiếu Dương bất đắt dĩ chịu trận.

Lâm Hiếu Dương một ăn cả ngã về không, mặc dù ôm ý nghĩ sẽ bị loại từ vòng tuyển chọn, vẫn bị thôi thúc vượt qua khó khăn báo danh tiết mục biểu diễn Dương cầm. Vì không để đứng như trời trồng ở hiện trường, cô vẫn là đến phòng nhạc ôn luyện.

"Tư Duyệt, đoạn thời gian này chỉ có thể ủy khuất cậu một mình về nhà trước, tớ đại khái sẽ luyện đến khá trễ."

Văn Tư Duyệt gật đầu, cô thật ra rất muốn ở lại cùng Lâm Hiếu Dương, nhưng nhà cô lại quản rất nghiêm.

Vậy nên sau khi tan học, Lâm Hiếu Dương chỉ một thân một mình đến phòng nhạc.

Chẳng qua, càng đến gần, tiếng Dương cầm từ phòng nhạc truyền đến ngày càng rõ ràng.

Êm tai, hoàn mỹ... dường như đã nghe qua ở đâu?

Lông mày Lâm Hiếu Dương khẽ động, bị âm nhạc mê hoặc từng bước từng bước mà đến gần phòng nhạc.

Mở cửa phòng ra, một thân ảnh màu trắng quen thuộc va vào mắt cô. Ngón tay trắng ngần thon dài ở trên những phím đàn trắng đen nhảy múa, tác phẩm nghệ thuật từ bàn tay ấy tuôn trào như một lẽ tự nhiên.

Khiến cho người ta dường như cả thị giác lẫn thính giác đều được thưởng thức đến đỉnh điểm. Nghe người đàn một khúc, linh hồn đều thăng hoa.

Thiếu nữ có chút hoảng loạn, cô nhìn Lục Cửu Nghiêu đang ngồi chơi Dương cầm, thân ảnh màu trắng từng chút từng chút cùng với thiếu niên biểu diễn trong hội diễn văn nghệ đời trước hợp thành một.

"Bạn học Lâm?" Một thanh âm lạnh lẽo kéo Lâm Hiếu Dương ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cô gấp gáp trả lời.

"Bạn học Lâm đến khi nào vậy?" Thiếu niên rõ ràng đã biết vẫn cố hỏi, sớm đã từ lúc Lâm Hiếu Dương xuất hiện mà phát hiện ra.

"Vừa mới, cũng không lâu."

"Bạn học Lâm đến luyện đàn sao?"