Chương 5: Luật nhân quả

Chương 5: Luật nhân quả

Bất luận là Lâm Hiếu Dương hay Lục Cửu Nghiêu, hai người đều khó chống lại khát vọng muốn nhìn đối phương thêm một cái.

Chỉ có Văn Tư Duyệt bị quên lãng, ánh mắt không kiêng nể chuyển qua chuyển lại trên người họ. Lúc thiếu niên lướt qua người hai cô, cô hoàn toàn nhìn thấy rõ ràng tên trên huy hiệu trường học trước ngực thiếu niên.

Hóa ra, thiếu niên lớn lên như thần tiên hạ phàm gì đó lại chính là : “mà Hiểu Dương nhắc đến!

Chỉ là... hai người này đang làm trò quỷ gì vậy?

Rõ ràng là quen biết nhau mà?

Còn nữa cô lấy nhân cách của mình ra bảo đảm, bạn học nhỏ tên Lục Cửu Nghiêu kia, tuyệt đối thích Hiểu Dương nhà bọn cô.

Ngữ khí ấy, ánh mắt ấy, tuyệt đối phải mà!

Nhưng... hai người này rốt cuộc tại sao lại giả vờ không quen biết nhau? Phía người con trai còn cố ý dùng một mặt lạnh lùng lấy che đậy cảm tình.

Thật sự làm người khác khó chịu mà.

Lúc Văn Tư Duyệt đang nghĩ đến nát cả đầu cũng không hiểu, Lâm Hiếu Dương quay đầu nhìn thấy Văn Tư Duyệt luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang khuất dần của Lục Cửu Nghiêu mà phát ngốc, trong lòng dấy lên một hồi chuông cảnh tỉnh.

"Tư Duyệt!" Đến giọng nói của cô cũng cao lên mấy phần.

"Hả? Chuyện gì vậy?" Văn Tư Duyệt hoàn hồn.

"Không có gì, chúng ta đi thôi."

Lâm Hiếu Dương cẩn thận đánh giá Văn Tư Duyệt, mặc dù không tìm được chút gì trong đôi mắt kia là cô ấy nảy sinh hảo cảm với Lục Cửu Nghiêu. Cũng không vì vậy mà yên tâm, ngược lại còn lo lắng hơn.

Đời trước Văn Tư Duyệt thích Lục Cửu Nghiêu, nhưng không chỉ vì anh sinh ra có giương mặt người thần đều phẫn nộ.

Mà còn vì nhưng ngày sau đó Lục Cửu Nghiêu mỗi một mặt đều ưu tú hơn người, ở Thường Thanh danh tiếng nổi bật, khiến cho Văn Tư Duyệt càng ngày càng ngưỡng mộ Lục Cửu Nghiêu.

Ngoài những điều đó ra, còn có sự ủng hộ Văn Tư Duyệt theo đuổi Lục Cửu Nghiêu của Lâm Hiếu Dương lúc đầu.

Bởi vì những nguyên nhân đó mới dẫn đến kết cục thảm hại khi Văn Tư Duyệt càng ngày càng thích Lục Cửu Nghiêu thậm chí điên cuồng,

Nghĩ đến chuyện một năm sau Văn Tư Duyệt và Lục Cửu Nghiêu lần lượt tự sát.

Cô quyết tâm không thể để bi kịch này lặp lại lần nữa.

Nhưng mà vấn đề đến rồi, cô rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến cho Văn Tư Duyệt không thích Lục Cửu Nghiêu?

Học giỏi hơn Lục Cửu Nghiêu? Giành lấy sự vượt trội của anh?

Ha. Sự nổi trội của học thần làm gì dễ giành được như vậy.

Muốn dựa vào thành tích để vượt qua Lục Cửu Nghiêu, lôi anh xuống khỏi bàn thờ? Thẳng tanh mà nói chính là chuyện viễn vông.

Cho dù cô có giành được hạng nhất của anh thì đã sao, điều tạo nên một giáo thảo vạn người mê cũng đâu phải chỉ là vì nguyên nhân học giỏi.

Hơn nữa... cô cũng tranh không nổi.

Tối đó, Lâm Hiếu Dương trở về nhà thật sự đã vắt óc suy nghĩ rất nhiều, đến cả lúc ngủ cũng nghĩ đến rốt cuộc làm sao mới có lôi thần tiên tôn kính xuống khỏi bàn thờ, làm sao mới có thể khiến Văn Tư Duyệt tránh khỏi việc thích Lục Cửu Nghiêu.

A... Cô đột nhiên cảm thấy cuộc đời thật khó khăn, tiền đồ cũng không tươi sáng nổi.

Hôm sau, Lâm Hiếu Dương bởi vì nghĩ đến rất khuya về việc của Văn Tư Duyệt, mang theo hai vòng mắt xanh thẳm đến trường học.

"Hiểu Dương, tối qua cậu không ngủ sao?" Văn Tư Duyệt khẽ cau mày.

"Không có gì, tớ lại gặp ác mộng." Lâm Hiếu Dương bày ra một nụ cười có chút mệt mỏi.

Nhưng Văn Hiểu Dương nghĩ đến chính là, trạng thái này của Hiểu Dương chắc canh là do người thiếu niên gặp vào chạng vạng hôm qua.

Thậm chí cô còn tưởng tượng ra cả một màn ngược luyến tàn tâm.

Thật ra lúc Lâm Hiếu Dương phủ nhận hôm qua, Văn Tư Duyệt đã cảm thấy bản thân vẫn chưa mù, còn có dáng vẻ hồn bay phách lạc của Lâm Hiếu Dương khi nhìn thấy Lục Cửu Nghiêu....

Hai người này chắc canh có gian tình! Hứ! Nhưng cô nên làm gì để giúp hai người này thành đôi đây nhỉ?

Văn Tư Duyệt rơi vào trầm tư.

Khi đó Lâm Hiếu Dương vẫn không biết, lúc cô đang khổ não nghĩ cách ngăn cản người ta thích Lục Cửu Nghiêu, đã vì hiệu ứng cánh bướm mà cô trọng sinh đến, đang nghĩ rốt cuộc phải làm sao mới có thể tác hợp cho Lâm Hiếu Dương và Lục Cửu Nghiêu.

Sau giờ nghỉ trưa, kết quả kiểm tra hàng tháng tuần trước của Thường Thanh đã được công bố.

"Một trăm người đứng đầu kỳ kiểm tra hàng tháng có rồi, các cậu đã xem chưa? Tôi chỉ có thể nói, không hổ là Lục học thần!"

"Đang nói về hạng nhất cả năm học - Lục Cửu Nghiêu sao? Cũng khó trách cậu ấy là đại biểu học sinh mới. Thành thích đó cũng quá nghịch thiên rồi!"

"Còn không phải sao. Sơ trung tôi và Lục học thần học cùng một trường, lúc đó nghe nói cậu ấy bị tai nạn giao thông, trở thành người thực vật một năm, sau khi hồi phục trở về trường ngay kỳ thi đầu tiên đã lấy được hạng nhất."

"Đây... đây chính là thiên tài mà! Huhu."

"Không chỉ là thiên tài, Gương mặt ấy, chậc, tớ nghe nói còn đẹp trai hơn cả mấy tiểu thịt tươi trong giới giải trí. Các cậu không có ý kiến gì chứ?"

"Vậy còn phải nói sao, tớ đã thành fan rồi đây."

Nghe bạn trong lớp bàn tán, Lâm Hiếu Dương mới mơ hồ nhớ lại, cô làm sao lại có thể quên danh tiếng của Lục Cửu Nghiêu là từ kỳ kiểm tra hàng tháng này nổi lên chứ?

Cô hoang mang quay đầu nhìn Văn Tư Duyệt, phát hiện ------