Chương 37

Thẩm Oánh thông thấu mọi chuyện như vậy khiến Trình Bồi Giai đột nhiên không biết phải tiếp tục nói gì với cô nữa.

Trình Bồi Giai đã hơn 30 tuổi, xem như cũng từng nhìn thấy nhiều điều.

Nhưng là phụ nữ, gặp phải những chuyện này, ít có ai lại bình tĩnh đến vậy.

Trình Bồi Giai nghĩ, Thẩm Oánh hẳn là một người trẻ tuổi đầy mạnh mẽ.

Nếu không mạnh mẽ thì cơ bản sẽ không thể ở bên Từ Dân Thành.

Trình Bồi Giai nói: “Nhìn em rõ ràng mọi chuyện như vậy, chị cũng không biết phải khuyên em thế nào nữa.”

Thẩm Oánh nói: “Chị không cần khuyên gì đâu, lúc tôi quyết định ở bên anh ấy thì đã biết trước sẽ có một ngày như vậy. Tôi đã chuẩn bị tâm lý, chỉ cần cả đời này không cảm thấy tiếc nuối là tốt rồi.

Trình Bồi Giai nhìn Thẩm Oánh, đầy xúc động nói: “Em là một đứa trẻ có trái tim rất mạnh mẽ.”

Thẩm Oánh nói: “Tôi không phải là đứa trẻ nữa.”

Trình Bồi Giai nói: “Nếu không bận việc gì thì hãy ở bên anh ấy nhiều một chút. Bác sĩ nói, chính anh ấy cũng có ý thức sống sót . Nếu không sẽ còn suy sụp nhanh hơn”.

Thẩm Oánh gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”

Vừa rồi Thẩm Oánh đã quyết định, sau khi kết thúc chuyên đề của Giang Nghĩa Chính thì cô sẽ xin nghỉ dài hạn.

Hàng năm, mỗi người trong đài truyền hình đều có một tháng nghỉ phép, từ khi cô bắt đầu làm việc thì vẫn chưa dùng đến.

Hoàn thành nhiệm vụ rồi nộp đơn lên lãnh đạo, hẳn là sẽ được phê chuẩn.

Trình Bồi Giai: “Đêm nay em ở lại không?”

Thẩm Oánh nói: “Tôi cũng không biết.”

Trình Bồi Giai nói: “Nếu có việc thì em đi trước đi, có chị ở đây. Có chuyện gì sẽ thông báo trước cho em.”

Thẩm Oánh suy nghĩ một lúc rồi sau đó gật đầu với Trình Bồi Giai.

Hoàn toàn chính xác, cô vẫn còn rất nhiều việc cần phải giải quyết;

Nếu không xử lý tốt thì chắc chắn cô sẽ không có thời gian ở bên Từ Dân Thành.

**

Thẩm Oánh ở trong bệnh viện hơn một giờ, đến giờ tan làm, cô bắt xe buýt trở về nhà.

Vừa bước đến cổng khu chung cư, Thẩm Oánh phải quấn chặt áo khoác trên người.

Mùa đông đến rồi.

Lá cây đều khô héo.

Thẩm Oánh không vui vẻ cho lắm, thậm chí về đến nhà cô còn không có tâm trạng ăn uống.

Lúc ba mẹ nói chuyện với cô, cô cũng không đáp lại, sau đó như khúc gỗ đi về phòng ngủ.

Nhìn thấy Thẩm Oánh như vậy, mẹ Thẩm không khỏi lo lắng cho cô.

Bà gác công việc đang làm sang một bên rồi đi theo Thẩm Oánh vào phòng ngủ.

Mẹ Thẩm đẩy cửa bước vào, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Oánh.

“Con gái, con có chuyện gì sao?” Mẹ Thẩm lo lắng kéo tay cô.

Hành động này là thói quen của hai mẹ con cô mỗi lúc tâm sự, mỗi khi Thẩm Oánh buồn mẹ Thẩm đều sẽ nắm tay cô như thế.

Hốc mắt cô có chút nóng lên, nhưng cô không muốn mẹ cô lo lắng cho cô nên không khóc.

Thẩm Oánh nói: “Không sao ạ, chỉ là áp lực công việc hơi nặng.”

Mẹ Thẩm thở dài: “Ai, không có cách nào. Ai bảo con chọn công việc này. Ba mẹ cũng không biết nhiều về công việc này nên thật sự không giúp con được.”

Thẩm Oánh hỏi: “Mẹ, mẹ có trách con không? Thật ra, có đôi khi con cảm thấy mình rất không nghe lời…”

Mẹ Thẩm nói: “Con là con gái của mẹ, sao mẹ lại trách con cho được. Bình thường mẹ hay cằn nhằn con vài câu vậy thôi, mẹ không muốn con làm nghề này bởi vì sợ con sẽ hành hạ bản thân. Không nói mệt mỏi gì, những lỡ có chuyện gì xảy ra thì chính là chuyện lớn.”

Thẩm Oánh nói: “Mẹ, con biết rồi. Con sẽ suy nghĩ kỹ.”

Mẹ Thẩm nói: “Thật ra không phải mẹ không cho con làm phóng viên. Nếu con thích thì có thể tiếp tục làm. Chủ yếu là mẹ vẫn không muốn thấy con quá mệt mỏi hay gặp phải nguy hiểm mà thôi.”

Thẩm Oánh nói: “Mẹ, sau khi quay xong chuyên đề này, con sẽ đi du lịch một thời gian.”

Mẹ Thẩm ngạc nhiên hỏi: “Con sắp nghỉ phép rồi sao?”

Bà kinh ngạc là có nguyên nhân.

Đây là năm thứ hai Thẩm Oánh làm việc trong đài truyền hình.

Năm ngoái, bọn họ đã thuyết phục Thẩm Oánh xin nghỉ phép đi du lịch không chỉ một lần, nhưng cô vẫn không chịu đồng ý.

Cô nói phải làm việc cho tốt, đợi làm được một tác phẩm hay rồi mới đi chơi.

Thẩm Oánh nói: “Vâng, con nghỉ ngơi một chút. Bây giờ xem như con cũng đã có tác phẩm hay rồi.”

Mẹ Thẩm động viên cô: “Con đã giỏi lắm rồi, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, đi chơi khắp nơi. Ba mẹ nhất định sẽ ủng hộ con vô điều kiện, không đủ tiền thì cứ tới chỗ mẹ lấy.”

Thẩm Oánh ôm mẹ Thẩm, “Cảm ơn mẹ.”

**

Hai ba ngày sau, Thẩm Oánh làm việc suốt ngày suốt đêm không ngừng nghỉ.

Mỗi ngày thức dậy lúc năm giờ sáng, buổi tối hơn mười một giờ mới về nhà.

Cô lăn qua lộn lại trên giường ít nhất hai giờ đồng hồ mới ngủ được.

Dù có vấn đề gì, cuối cùng cũng phải hoàn thành việc phỏng vấn Giang Nghĩa Chính.

Nhờ có Giang Ngạn giúp đỡ, nếu không Thẩm Oánh sẽ không có cách liên lạc với Giang Nghĩa Chính nhanh như vậy.

Sau khi gặp Giang Ngạn xong, buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Oánh đã nhận được điện thoại của anh ta.

Anh ta nói, ba anh ta đã đồng ý phối hợp phỏng vấn.

Tuy nhiên, lúc này ông không tiện di chuyển nên khả năng sẽ cần bọn họ đến nhà một chuyến.

Thẩm Oánh lập tức nói không sao, liên tục nói cảm ơn với Giang Ngạn.

Cuối cùng Giang Ngạn bị Thẩm Oánh làm cho bất đắc dĩ.

Anh ta nói một câu “Thật ra em không cần phải khách sáo với tôi” rồi lập tức cúp máy.



Buổi phỏng vấn diễn ra vào buổi chiều.

Thẩm Oánh đi cùng thợ quay phim và ánh sáng, dựa theo địa chỉ Giang Ngạn đưa cho, tìm được nhà của bọn họ.

Bởi vì hôm nay Thẩm Oánh đến nên hôm nay Giang Ngạn xin nghỉ phép một ngày.

Bước vào nhà Giang Ngạn, Thẩm Oánh khá là kinh ngạc.

Điều kiện gia đình Giang Ngạn rất tốt, lúc còn học đại học, nhiều người trong lớp thường gọi đùa anh là cao phú soái thế hệ thứ hai.

Thẩm Oánh cũng luôn cảm thấy trên người anh cũng có loại khí chất kia.

Cô không ngờ…nhà của họ cũ kỹ như vậy.

Không phải bị hỏng, nhưng nó thực sự rất cũ.

Thẩm Oánh nghĩ họ đã ở ngôi nhà này ít nhất mười đến hai mươi năm.

Quay phim và ánh sáng bố trí xong, cuộc phỏng vấn lập tức bắt đầu.

Hiện giờ Thẩm Oánh đã tiến bộ hơn nhiều, cô sẽ không hỏi những câu hỏi đặc biệt đả kích người khác như trước nữa.

Giang Nghĩa Chính thực ra cũng không già lắm.

Nhưng mà bởi vì bệnh tật nên gầy yếu, tóc bạc trắng rất nhiều.

Rõ ràng chưa tới năm mươi tuổi nhưng giống như đã sáu mươi tuổi rồi.

Trước hết, Thẩm Oánh hỏi Giang Nghĩa Chính: “Ban đầu chú là cảnh sát ạ?”

Nhắc đến nghề nghiệp của mình, Giang Nghĩa Chính lập tức đầy phấn chấn.

Mặt mày rạng rỡ, mỉm cười gật đầu với cô.

Ông ấy nói: “Đúng vậy, bây giờ tôi vẫn nghĩ mình là một cảnh sát.”

Thẩm Oánh nói: “Cháu nhìn thấy chú là người rất yêu nghề.”

Giang Nghĩa Chính nói: “Yêu chứ, cực kỳ yêu. Giống như cháu yêu nghề nghiệp của mình vậy.”

Thẩm Oánh mỉm cười,

cô hỏi Giang Nghĩa Chính: “Bây giờ chú đã khoẻ hơn chưa ạ?”

Hỏi một vấn đề liên quan đến sức khoẻ, từng bước dẫn dắt cuộc trò chuyện vào chủ đề chính.

Giang Nghĩa Chính thở dài: “Vẫn vậy thôi cháu, bệnh này vốn là không có cách nào.”

Thẩm Oánh hỏi: “Chú có hối hận không? Bởi vì làm cảnh sát nên mới mắc bệnh này.”

Giang Nghĩa Chính: “Haha, chú nói không hối hận cháu nhất định sẽ không tin. Dù sao nói thế nào, lúc bị giày vò bởi căn bệnh này thì cũng sẽ hối hận. Sau khi cơn giày vò qua đi, cháu sẽ cảm thấy không có gì hối hận. Cho dù có chết, cũng là vì nhân dân anh dũng hi sinh.

Thẩm Oánh hỏi: “Chú còn nhớ tình huống lúc đó như thế nào không ạ?”

Giang Nghĩa Chính ngẫm lại một chút, ông nói: “Là vào ban đêm, có người gọi điện báo rằng có một vụ cướp giật. Tôi dẫn theo một vài tên nhóc đang trực ban đi cùng. Kẻ tình nghi kia tương đối xảo quyệt, giằng co với bọn chú một lúc rồi mới đầu hàng. Chú chế ngự hắn, nhưng lúc ấy lại không cảm giác được máu của hắn đang nhỏ vào vết thương của chú.

Nhớ đến chuyện năm đó, Giang Nghĩa Chính không tránh khỏi xúc động.

Đến bây giờ ông vẫn nhớ từng chi tiết nhỏ lúc đó, ông dùng hết tất cả vốn từ của mình miêu tả hết một lần cho Thẩm Oánh nghe.



Thẩm Oánh nghe xong, rất lâu vẫn không hồi phục tinh thần.

Việc cảnh sát bị thương khi làm nhiệm vụ là không có gì lạ.

Cho nên nhiều người sẽ bị thương, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ có duy nhất Giang Nghĩa Chính là người bị nhiễm AIDS.

Thẩm Oánh có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt ông.

Sau bao nhiêu năm, mỗi khi nhắc đến ánh mắt ông vẫn luôn như vậy.

Có thể hình dung được ông đã sụp đổ bao nhiêu khi phát hiện mình mắc bệnh AIDS.

Thẩm Oánh và Giang Nghĩa Chính hàn huyên hơn một giờ, sau khi hỏi xong các vấn đề, Thẩm Oánh lập tức dừng lại.

Nếu không phải Từ Dân Thành nhập viện thì cô sẽ không gấp gáp đến vậy.

Nhiệm vụ lần này xem như đã xong.

Lúc ra khỏi nhà Giang Nghĩa Chính, Thẩm Oánh đã hứa với Giang Ngạn: “Hôm nàocó thời gian, tôi sẽ mời anh ăn cơm. Cảm ơn anh rất nhiều.”

Giang Ngạn nói: “Không cần, chuyện nên làm.”

Thẩm Oánh nói: “Anh đợi nhé, tôi nhất định sẽ mời.”

Giang Ngạn nói: “Ừ, tôi chờ.”

**

Sau khi trở lại đài truyền hình, việc đầu tiên Thẩm Oánh làm chính là xin lãnh đạo phê duyệt nghỉ phép.

Lúc lãnh đạo nghe cô xin nghỉ phép, ông cho rằng tai mình có vấn đề.

Ông gãi gãi tai rồi lại hỏi: “Tiểu Thẩm, cháu mới vừa nói cái gì? Chú nghe không rõ lắm.”

Thẩm Oánh nói: “Cháu muốn xin nghỉ phép, năm ngoái và năm nay tổng cộng là hai tháng. Cháu tính thử thời gian, lúc quay lại làm việc chắc là ngày mồng bảy Tết.”

Lãnh đạo hỏi: “Sao cháu lại đột ngột xin nghỉ phép vậy? Không phải cháu không thích nghỉ phép hả?”

Thẩm Oánh nói: “Cháu muốn đi du lịch để giải tỏa căng thẳng sau một thời gian dài làm việc.”

Lãnh đạo nói: “Hai tháng là quá dài. Cháu nghỉ như vậy, người khác có ý kiến

thì phải làm sao? Chú cũng không thể phê duyệt cho người khác hai tháng được.”

Thẩm Oánh nói: “Năm ngoái cháu không nghỉ, chú cứ nói vậy với họ là được rồi.”

Lãnh đạo:”……”

Nói không lại Thẩm Oánh, cũng không tìm được lý do để ngăn cản được cô, cuối cùng lãnh đạo cũng chỉ có thể phê duyệt cho Thẩm Oánh nghỉ phép.

**

Sau khi xin nghỉ phép, Thẩm Oánh thu dọn đồ đạc đi đến bệnh viện thăm Từ Dân Thành.

Hôm nay Trình Bồi Giai không ở đây, có lẽ cô đang bận việc gì đó.

Hai hoặc ba ngày nay Thẩm Oánh đã có một cái nhìn khác về Trình Bồi Giai.

Cô luôn nghĩ rằng Trình Bồi Giai là một người phụ nữ đầy mưu mô, đang âm mưu làm điều gì sai trái với Từ Dân Thành.

Nhưng sau khi tiếp xúc, Thẩm Oánh cảm thấy thực ra cô khá đơn thuần, nói trắng ra thì cũng là một người đáng thương.

Xã hội hiện đại thích dùng tiền tài để đo hoàn cảnh của một người, đây chính là giá trị quan chủ đạo.

Nhưng Thẩm Oánh không nghĩ vậy, tiền là rất quan trọng nhưng có tiền không có nghĩa là có cuộc sống sung túc.

Trình Bồi Giai có tiền, nhưng cũng chỉ có tiền mà thôi.

Khi cần có người đồng hành bên cạnh thì không có người yêu, không có con cái.

Ngay cả bạn bè xung quanh cũng không thật lòng ở cạnh cô ấy.

Thẩm Oánh cảm thấy cô ấy rất đáng thương.

——

Thẩm Oánh ngồi trước giường bệnh, đưa tay sờ lên trán của Từ Dân Thành.

Hết sốt rồi.

Bác sĩ nói nếu anh hạ sốt thì sẽ tốt, nhưng lúc này… dường như vẫn chưa có dấu hiệu chuyển biến tốt.

Thẩm Oánh cúi đầu, áp môi lên mặt anh, hôn từ dưới lên trên.

Từ cằm đến môi, từ môi đến mũi, sau đó từ mũi đến mắt, rồi đến trán.

Mỗi một nụ hôn đều mang đầy nỗi nhớ và không buông được, cũng như tình yêu quá bền chặt khó có thể tan biến.

Những từ ngữ này ra vẻ thế này, trong suốt cuộc đời của cô, cô chỉ có thể dùng với Từ Dân Thành.

Lúc hôn đến trán, Từ Dân Thành đột nhiên mở mắt.

Thẩm Oánh bỗng không kịp phản ứng, hai người nhìn nhau trong vài giây đồng hồ.

“Anh…anh tỉnh rồi hả?”

Thẩm Oánh không kìm được kích động, run giọng nói: “Từ Dân Thành, anh tỉnh lại thật rồi, em không nằm mơ đó chứ?”

Từ Dân Thành nói: “Nghe em nói như vậy, sao giống như đang mong đợi anh chết thế.”

Thẩm Oánh nói: “Ai bảo anh ngủ nhiều ngày đến vậy.”

Từ Dân Thành nói: “Oán phụ.”

Thẩm Oánh không bắt bẻ anh, cô tựa đầu vào ngực anh, đưa tay sờ lên ngực anh.

Thẩm Oánh nói: “Từ Dân Thành, em đưa anh đi du lịch nha.”

Từ Dân Thành hỏi: “Đi đâu?”

Thẩm Oánh nói: “Chúng ta đi hết Trung Quốc một lần. Nếu như anh muốn, chúng ta cũng có thể ra nước ngoài.”

Từ Dân Thành nói: “Đừng giỡn, còn công việc của em thế nào?”

Thẩm Oánh nói: “Em đã xin nghỉ phép, kỳ phép năm ngoái và năm nay tổng cộng là hai tháng, còn có kỳ nghỉ Tết… Dù sao em cũng có thời gian.”

Từ Dân Thành nói: “Ừm, anh biết rồi.”

Thẩm Oánh hỏi: “Biết là có ý gì? Anh đi hay không đi?”

Từ Dân Thành nói: “Anh nghe em, em cứ quyết định.”

Thẩm Oánh đưa tay về phía anh: “Đưa giấy tờ tùy thân của anh cho em, lúc mua vé em sẽ dùng.”

Từ Dân Thành nói: “Để ở nhà, lúc về anh sẽ đưa cho em.”

Thẩm Oánh cười: “Ừm, sau này anh cứ đưa giấy tờ tùy thân cho em, em sẽ giữ hộânh.”

Từ Dân Thành không nói gì, nhưng lại nhìn chằm chằm vào Thẩm Oánh một lúc lâu.

Anh không ngờ lần này mình có thể trốn thoát.

Anh đã sẵn sàng chết đi, mà ông trời lại cho anh sống lại.

Ông trời cũng rất nhân từ.

Ông tình nguyện cho anh một cuộc sống không để lại tiếc nuối.

Mặc dù nửa đời trước của anh cực kỳ rách nát, nhưng ông trời vẫn sẵn lòng đưa đến một Thẩm Oánh tốt như vậy để cùng anh trải qua phần đời còn lại.

Từ Dân Thành nghĩ đến một câu: Đừng hỏi con đường phía trước.

Lúc còn sức mạnh, sẽ ôm lấy cô. Lúc không còn chút sức lực nào nữa, ông trời sẽ để anh buông tay.

**

Sau khi Từ Dân Thành tỉnh lại, trước tiên bác sĩ kiểm tra tình trạng cơ thể của anh.

Kiểm tra xong, Thẩm Oánh vội vàng hỏi bác sĩ: “Bây giờ anh ấy đã khoẻ hẳn chưa ạ?”

Bác sĩ nói: “Hiện tại thì không sao cả, nhưng mà vẫn phải chú ý dinh dưỡng. Mỗi ngày uống thuốc kháng vi rút đúng giờ và đừng để bị cảm. Bây giờ trời chuyển lạnh nên có rất nhiều người bị cảm, tốt nhất không nên ra ngoài.”

Thẩm Oánh hỏi: “Tôi đưa anh ấy đến miền Nam có sao không ạ?”

Bác sĩ hỏi: “Về quê sao?”

Thẩm Oánh nói: “Không phải, chúng tôi có kế hoạch đi du lịch. Chỉ là muốn hỏi bác sĩ một chút, bây giờ anh ấy có thể đi được không?”

Bác sĩ nói: “Kiến nghị là không nên đi, nếu phải đi thì nên chú ý nghỉ ngơi, đừng chơi quá lâu, cụ thể thế nào thì cô biết rồi.”

Thẩm Oánh gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Từ Dân Thành ở lại bệnh viện thêm một ngày rồi mới xuất viện.

**

Ngày Từ Dân Thành xuất viện, Thẩm Oánh kéo hành lý ra khỏi nhà rồi cùng Từ Dân Thành trở về phòng trọ của anh.

Bác sĩ nói Từ Dân Thành phải nghỉ ngơi hai ngày rồi mới có thể đi.

Thẩm Oánh cũng không vội vàng, dù sao cô vẫn chưa mua vé, hai ngày nay mua là được rồi.

Hai ngày này, Thẩm Oánh giống như quản gia, ngày nào cũng trông coi Từ Dân Thành, không cho anh đi ra ngoài.

Từ Dân Thành uống thuốc cô phải nhìn chằm chằm;

Từ Dân Thành phải uống nước ấm mà cô rót cho;

Thuốc lá cũng đều bị cô vứt đi.

Nếu để Từ Dân Thành mô tả cuộc sống trong hai ngày nay, chỉ có một từ: Xanh.

Sống xanh quá lành mạnh.

Thẩm Oánh đã kiểm tra rất nhiều thông tin, cuối cùng đặt vé đi đến Côn Minh.

Côn Minh được mệnh danh là thành phố của mùa xuân, bốn mùa giống như mùa xuân, không có cái lạnh khắc nghiệt vào mùa đông và cái nóng như thiêu đốt vào mùa hè, quả là một nơi thích hợp để đến.

Đêm trước khi lên đường, Trình Bồi Giai gọi cho Thẩm Oánh nói rằng cô đã đặt khách sạn của bạn cô cho hai người rồi.

Thẩm Oánh cực kỳ xấu hổ, nhưng Trình Bồi Giai nói: Không có gì, em là người mà anh Dân Thành thích nên em cũng là người nhà của chị.

Thẩm Oánh không thể phản bác được.

Ngoại trừ cảm ơn, cô không biết phải nói gì.

Cúp điện thoại, Thẩm Oánh ngồi xuống trước mặt Từ Dân Thành.

Thẩm Oánh kéo tay áo Từ Dân Thành nói: “Nè, anh có mị lực ghê nha.”

Từ Dân Thành nói: “Em bệnh à?”

Thẩm Oánh nói: “Em chỉ đang cảm thán mà thôi.”

Từ Dân Thành nói: “Anh cũng thế.”

Thẩm Oánh thở dài, rất lâu sau vẫn không lên tiếng.

Từ Dân Thành nhìn cô một cái rồi nói: “Ngủ đi.”

Thẩm Oánh lắc đầu: “Anh xin lỗi đi rồi em mới ngủ.”

Từ Dân Thành nói: “Anh không làm gì có lỗi với em thì anh xin lỗi làm gì?”

Thẩm Oánh nói: “Vừa rồi anh làm em tức giận, nhất định phải xin lỗi.”