Sáu bệnh nhân Từ Dân Thành chăm sóc, đến nay đều đã qua đời.
Anh vẫn như thường lệ, cùng vài người khiêng thi thể đến lò hoả táng rồi sau đó lại trở về.
Sáu người, trong vòng chưa đầy một năm, đều đã ra đi.
Từ Dân Thành không biết hình dung cảm thụ của mình như thế nào, là không nỡ sao?
Thật ra là không, bởi vì ngay từ ngày đầu tiên anh gặp họ, anh đã biết sớm muộn gì sinh tử cũng sẽ chia lìa.
Là anh chết trước, hoặc họ chết trước.
Lúc này, đột nhiên Từ Dân Thành lại nhớ tới Thẩm Oánh.
Anh nhớ lý do thoái thác “thế giới rất tốt đẹp” kia của cô và muốn nghe cô hậu đậu vừa đấm vừa xoa an ủi anh.
Từ Dân Thành lấy trong túi quần ra, hôm nay ra ngoài anh có mang theo tiền.
Anh đến quán net rồi trả năm nhân dân tệ, sau đó bật máy tính lên.
Sau khi mở Weibo lên, Từ Dân Thành đăng nhập tài khoản của mình vào.
Anh chỉ theo dõi một mình Thẩm Oánh nên trang chủ đều hoạt động của cô.
Cái đầu tiên Từ Dân Thành nhìn thấy là bài Weibo cô đăng hai giờ trước.
Anh nhấp vào ảnh thì Từ Dân Thành nhìn thấy một chàng trai trạc tuổi cô.
Cậu ấy cười rạng rỡ, lại còn tạo dáng chụp ảnh theo phong cách thời bây giờ.
Từ Dân Thành mở bình luận trên Weibo ra, bình luận được nhiều người thích nhất ở vị trí đầu tiên là: Chà, anh rể đẹp trai quá! Cơm nước xong xuôi là đi pằng pằng pằng! Ai đồng ý thì ấn thích!
Từ Dân Thành bỗng nhiên siết chặt chuột.
Bạn trai.
Thì ra cô quên nhanh như vậy.
Đó là kết quả mà anh hy vọng, nhưng ít nhiều gì cũng có phần thất vọng.
Chàng trai này trông rất rạng rỡ, có lẽ là cùng một dạng người với cô.
Từ Dân Thành bỏ qua bài Weibo này và tiếp tục lướt xuống.
Bài tiếp theo được đăng vào ngày hôm qua.
[Ngày mai là thứ Bảy, tôi phải ngủ thật ngon, đã lâu rồi không được như vậy đó nha! =v=]
Đi kèm với một tấm ảnh tự sướиɠ của cô.
Trong ảnh, cô mặc quần áo ở nhà, đeo kính gọng đen, tóc dài hơn trước rất nhiều.
Từ Dân Thành lưu bức ảnh xuống rồi tiếp tục nhìn xem.
[Ngày 12 tháng 9, hoạt động công ích quy mô lớn phòng chống AIDS tại tỉnh C chính thức bắt đầu, hoạt động này sẽ kéo dài đến hết tháng Mười Hai, hi vọng mọi người có lòng tham gia. Yêu mến bệnh nhân AIDS, xoá bỏ kỳ thị. —— Hehe, đồng phục của tình nguyện viên là như thế này, trông đẹp không mọi người?]
Bên dưới là bức ảnh cô mặc áo thun có hình chữ thập đỏ.
Có lẽ là đồng phục của các tình nguyện viên.
Cô đứng bên cạnh băng rôn cười rạng rỡ.
Từ Dân Thành cũng lưu ảnh này xuống.
Kéo xuống chút nữa là nội dung lúc trước anh đã đọc.
Từ Dân Thành tìm thấy trang web đăng ký tình nguyện viên trên Weibo của cô, sau đó dùng mười phút hoàn thành biểu mẫu đăng ký.
Sau khi đóng trang web, Từ Dân Thành đi ra hỏi quản lý quán net: “Ở đây có máy in không ạ?”
Quản lý quán net cởi tai nghe ra: “Sao ạ?”
Từ Dân Thành hỏi lại: “Ở đây có máy in không?”
Quản lý quán nói: “Không có, nhưng bên cạnh có tiệm photocopy, anh muốn in gì thì cứ đến đó.”
Từ Dân Thành nói: “Tôi lưu mấy bức ảnh vào máy tính ở đây, cũng không biết làm sao để chuyển sang.”
Quản lý quán net lấy một cái USB trên bàn đưa cho Từ Dân Thành: “Anh chuyển ảnh vào trong đây rồi đến cửa hàng bên cạnh in ra, sau đó trả lại USB cho tôi là được rồi.”
Từ Dân Thành nói: “Cảm ơn.”
Quản lý quán nét xua tay nói: “Không có gì! Đi nhanh đi, trễ nữa nhà ông ấy đóng cửa bây giờ.”
Từ Dân Thành sang tiệm photocopy bên cạnh rồi đưa USB cho ông chủ.
“Bên trong có hai tấm ảnh, phiền ông in giúp tôi một chút ạ.”
Ông chủ kết nối USB với máy tính, lúc nhìn thấy ảnh thì hỏi anh: “Cậu muốn in ra giấy hay muốn in nhanh?”
Từ Dân Thành nói: “In nhanh đi.”
Ông chủ nói: “Tổng cộng hết mười tệ.”
Từ Dân Thành lấy tiền trong túi ra đưa cho ông chủ.
Chưa đầy ba phút ảnh đã được in ra.
Từ Dân Thành nhờ ông chủ xóa ảnh trong USB đi rồi sau đó trả USB lại cho quản lý quán net.
Trời mưa.
Từ Dân Thành lau nước mưa trên mặt, mở khóa kéo áo ra rồi nhét ảnh chụp trong tay vào quần áo.
Mưa lớn.
Từ Dân Thành chạy nhanh về nhà.
Tuy huyện S không lớn nhưng về nhà cũng phải mất khoảng mười phút.
Lúc trở về, cả người Từ Dân Thành đều ướt, cả quần áo cũng thế.
Phần tay áo ướt như chuột lột, bởi vì trên đường về anh vẫn luôn dùng tay mình che bụng.
Nơi đó là nơi anh giữ ảnh chụp của cô.
Về đến nhà, Từ Dân Thành lấy khăn khô lau tóc.
Anh cởi hết quần áo, lấy ảnh chụp của Thẩm Oánh ra rồi đặt lên giường.
Từ Dân Thành đi tắm, rửa sạch bùn đất trên người và thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Anh nằm dài trên giường, giơ ảnh chụp của cô lên nhìn không chớp mắt.
Từ Dân Thành dùng ngón cái vuốt má cô, nhắm mắt lại nhớ đến cảm giác chân thực lúc đó.
Từ Dân Thành ngủ thϊếp đi lúc nào không hay, anh vẫn cầm ảnh chụp của cô trong tay ngủ cả đêm.
Sáu giờ sáng, Từ Dân thành theo thói quen tỉnh giấc, muốn xuống giường nhưng lại phát hiện mình không còn chút sức lực nào.
Cảm thấy lạnh nhưng mặt rất nóng, lại còn bị nghẹt mũi.
Có lẽ hôm qua anh dầm mưa đến bị cảm.
Từ Dân Thành dùng sức dựa vào tủ lấy thuốc rồi nuốt xuống.
Sau đó anh như bị mất trọng tâm, liền ngã xuống.
Anh chỉ có thể nhìn thấy ảnh chụp của Thẩm Oánh.
Cô tìm được người đồng hành thì anh cũng nên đi rồi.
Chết cũng không tệ, miễn cho lúc còn sống vẫn còn nhung nhớ cô.
Từ Dân Thành nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.
**
Đêm hôm qua Thẩm Oánh gặp ác mộng, sáu giờ sáng đã tỉnh giấc, cô bơ phờ hết cả ngày Chủ Nhật.
Cô muốn nhớ lại nội dung của giấc mơ nhưng lại phát hiện mình đã quên.
Nên cô dứt khoát không thèm nhớ nữa.
Chủ nhật, Thẩm Oánh ở nhà cả một ngày.
Thiệu Ứng Hi vẫn lên Wechat tìm cô như thường lệ.
Thẩm Oánh nói với anh: Tớ gặp ác mộng, đau đầu nên không muốn nhìn vào điện thoại.
Thẩm Oánh xem như là một người có nguyên tắc, cô cảm thấy chuyện giữa cô và Thiệu Ứng Hi là không thể nào, cho nên cô nhất định không cho anh lãng phí thời gian của mình.
Đây là một trong những nguyên tắc làm người của cô.
Cô không thích trói buộc người khác, nếu như cô nghĩ mình có thể thích anh thì cô nhất định sẽ cho anh cơ hội.
Có một câu không phải theo trào lưu, nó nói thế nào nhỉ.
Tình cảm con người chỉ ít như vậy, đã trao cho một người thì không có cách nào lấy lại được nữa.
Cứ tưởng rằng Thiệu Ứng Hi sẽ không trả lời lại, ai ngờ anh vẫn không buông tha.
Thiệu Ứng Hi: Cậu gặp ác mộng gì vậy? Kể cho tớ nghe với [đáng thương] ~
Thẩm Oánh: Tớ cũng không nhớ, tỉnh lại liền quên mất.
Thiệu Ứng Hi: Vậy sao cậu biết được đó là ác mộng?
Thẩm Oánh: Bởi vì lúc tỉnh dậy tớ đã khóc, ngực lại đau.
Thiệu Ứng Hi: [cười xấu xa] Tớ sẽ xoa nó.
Thẩm Oánh: …
Thiệu Ứng Hi: Đúng rồi, tớ vừa đọc bình luận trên Weibo của cậu, hóa ra tất cả mọi người đều coi tớ như anh rể [đắc ý]
Thẩm Oánh: Người trẻ…suy nghĩ tương đối dễ dàng.
Thiệu Ứng Hi: Những gì tớ nói hôm qua đều là thật.
Thẩm Oánh: Cái gì?
Thiệu Ứng Hi: Chính là…tớ thích cậu và muốn theo đuổi cậu.
Thẩm Oánh: Những gì tớ nói hôm qua cũng đều là thật, tớ không thích cậu, tớ có người thích rồi.
Thiệu Ứng Hi: Vậy cậu nói cho tớ biết người đó là ai, tớ sẽ từ bỏ.
Thẩm Oánh: Anh ấy là một cái cây.
Thiệu Ứng Hi: Mẹ nó, cậu đang đùa tớ đó hả?
Thẩm Oánh: Tớ có nói, cậu cũng không hiểu.
Thiệu Ứng Hi: Dù sao tớ vẫn sẽ luôn theo đuổi cậu, không có người phụ nữ nào mà tớ không theo đuổi được.
Thẩm Oánh: Chúng ta thực sự không thể, tớ không muốn trói buộc cậu.
Thiệu Ứng Hi: Cậu không cần trói buộc tớ, là tớ cần cậu trói buộc.
Thẩm Oánh chưa kịp trả lời, Thiệu Ứng Hi đã gửi một tin nhắn khác: Cậu làm việc đi, đừng nhìn điện thoại nhiều, đau đầu thì nhớ uống thuốc.
Thẩm Oánh đặt điện thoại sang một bên không trả lời.
Ở nhà một ngày, Thẩm Oánh lại bị ba mẹ lải nhải một ngày.
Ba mẹ cô liên tục hỏi người con trai hôm qua đến tìm cô có phải là bạn trai cô không, Thẩm Oánh đã phủ nhận không biết bao nhiêu lần nhưng ba mẹ lại không tin.
“Mẹ thấy thằng bé khá tốt, tính tình cũng tốt, con nên suy nghĩ nghiêm túc một chút.” Mẹ Thẩm tận tình khuyện bảo.
Thẩm Oánh đỡ trán, “Con không có cảm giác, ba mẹ đừng thúc giục… đến lúc muốn con sẽ đi tìm.”
Đợi cô quên được Từ Dân Thành, cô sẽ đi tìm. Cho cô thêm một chút thời gian, một ngày nào đó cô sẽ quên được.
**
Một tuần mới lại bắt đầu, Thẩm Oánh nhận được nhiệm vụ mới.
Tỉnh C là tỉnh lớn, dân cư đông khó quản lý, vấn đề xã hội gay gắt tương đối nhiều.
Nhiệm vụ mới của Thẩm Oánh là phỏng vấn một trường trung học có tỷ lệ lên lớp cao ở tỉnh C và làm một phóng sự về chủ đề này.
Thẩm Oánh cũng từng ở giai đoạn đó, cô rất rõ lớp mười hai này có bao nhiêu khó khăn.
Nhưng lúc đó cô cũng may mắn, ít nhất cô không học ở ngôi trường biếи ŧɦái như vậy.
Trước đó Thẩm Oánh đã xem giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của trường trên mạng, ngay cả thời gian đánh răng rửa mặt đều phải quy định.
Cô không thể chấp nhận điều này.
Lần này, Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi đã sắp xếp đi cùng nhau.
Lý do của lãnh đạo là: Bọn họ còn trẻ nên không tạo khoảng cách thế hệ với học sinh.
Thẩm Oánh muốn phản đối nhưng nghĩ lại cũng vô ích, nên chỉ có thể đi cùng Thiệu Ứng Hi.
Trên đường đi, Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi trò chuyện về kỳ thi tuyển sinh đại học, nói một chút liền nói đến chuyện cô đi phỏng vấn ở huyện S.
Thiệu Ứng Hi hỏi cô: “Lần trước cậu đến đó có gặp nguy hiểm gì không?”
Thẩm Oánh nói: “Không, họ rất hiền lành.”
Thiệu Ứng Hi nói: “Ôi… thực ra tớ cũng muốn đi.”
Thẩm Oánh nói: “Mỗi người nên đến đó một lần, nơi thành phố này quá náo nhiệt. Đến đó một chuyến rồi, tớ mới biết mình sống vì cái gì.”
Thiệu Ứng Hi nhìn cô hoài niệm thì bỗng nổi lên hứng thú: “Vậy cậu kể cho tớ nghe chuyện cảm động mà cậu gặp ở đó đi.”
Thẩm Oánh nói: “Gương mặt của người cha.”
Thiệu Ứng Hi: “Hả?”
Thẩm Oánh nói: “Nhiều người trong số họ bán máu để cho con đi học và xây nhà cho con. Có một bác trai đã đưa hết tiền thuốc của mình cho cậu con trai đang học cấp Ba, còn ông thì không uống thuốc.”
Thiệu Ứng Hi nói: “Con trai của ông ấy nhất định rất có tương lai.”
Thẩm Oánh gật đầu: “Tớ cũng nghĩ vậy … Người thiện lương sẽ có một kết quả tốt.”
Thiệu Ứng Hi hỏi lại: “Mà này, người đàn ông quay quảng cáo kia cũng mắc bệnh AIDS sao?”
Thẩm Oánh hơi cứng người một chút rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Cô khẽ ‘ừ’ một tiếng.
Thiệu Ứng Hi nói: “Nhận không ra… Lần đầu tiên tớ nhìn thấy còn tưởng là cậu tìm được diễn viên nào đó ấy chứ.”
Thẩm Oánh nói: “Anh ấy rất đẹp, không kém diễn viên là bao.”
Thiệu Ứng Hi cười: “Thế cậu nghĩ anh ấy đẹp trai hay tớ đẹp trai? Nói thật đi.”
Thẩm Oánh suy nghĩ một chút rồi nói thật: “Cậu đẹp trai, so với anh ấy cậu trẻ hơn.”
Thiệu Ứng Hi hỏi: “Tớ đẹp trai như vậy, sao cậu lại không thích tớ?”