Chương 20

Thẩm Oánh nói: “Với ba mẹ, còn có bạn cùng phòng.”

Sắc mặt Từ Dân Thành tốt hơn một chút: “À, đêm qua vẫn tốt.”

Thẩm Oánh không nói nữa, cầm quần áo ở bên cạnh lên mặc vào người.

Trong lúc này, Từ Dân Thành không hề rời mắt khỏi cô.

Thẩm Oánh giả vờ bình tĩnh, nhưng giữa chừng vẫn vô tình để lộ mình đang khẩn trương.

Lúc cài khuy áo ngực, bốn nút cài không được khít lại với nhau.

Từ Dân Thành nhìn một lúc, sau đó đi lên cài giúp cô.

Bàn tay anh thô ráp, lúc chạm vào lưng cô, bỗng có một cảm giác rất khó tả.

Nó đau nhưng lại không đau…mà còn có chút tê dại.

Cài xong, Thẩm Oánh tiếp tục mặc quần áo, mọi chuyện sau đó diễn ra rất thuận lợi.

Chưa đầy một phút, cô đã mặc quần áo xong.

Từ Dân Thành nhìn cô nói: “Đi rửa mặt đánh răng đi.”

Thẩm Oánh ‘ừ’ một tiếng rồi một mình đi vào phòng tắm.

Đánh răng rửa mặt, sau đó đi vệ sinh.



Lúc đi ra, Từ Dân Thành đã mua bữa sáng về rồi.

Là sữa đậu nành và bánh bao hấp.

Thẩm Oánh xấu hổ vỗ trán, “Em ở trong đó lâu lắm hả?”

Từ Dân Thành lắc đầu: “Không lâu lắm.”

Thẩm Oánh hỏi: “Anh mua đồ ăn ở đâu vậy?”

Từ Dân Thành nói: “Ở con hẻm bên cạnh.”

Thẩm Oánh nói: “À…”

Từ Dân Thành nói: “Em ăn đi, ăn xong rồi đi làm.”

Thẩm Oánh gật đầu, đi tới cầm cốc sữa đậu nành lên uống một hớp.

Rất nóng, mà cũng không ngọt chút nào.

Từ Dân Thành gắp một cái bánh bao đến bên miệng Thẩm Oánh.

“Đừng lo uống, ăn đi.”

Thẩm Oánh há miệng, phồng má nhai hết bánh bao rồi nuốt xuống.

Từ Dân Thành nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô thì bật cười.

Thẩm Oánh buồn bực hỏi: “Anh cười cái gì vậy?”

Từ Dân Thành nói: “Không có gì, cười chơi thôi.”

Thẩm Oánh: “…”

**

Buổi sáng hai người xem như là vui vẻ.

Vui vẻ đến mức giống như đêm qua không hề xảy ra chuyện kia.

Ăn sáng xong là đến giờ Thẩm Oánh đi làm.

Lúc tạm biệt, Thẩm Oánh không nói gì nhiều.

Cô nhớ Từ Dân Thành đã nói những gì, phải giữ khoảng cách.

Thẩm Oánh vừa tới đài truyền hình thì nhìn thấy Thiệu Ứng Hi đang đợi cô ởvăn phòng, trông có vẻ rất gấp gáp.

Nhìn thấy Thẩm Oánh, Thiệu Ứng Hi không quan tâm mình đang ở đâu, nhanh chóng đi lên ôm chầm lấy cô.

“Chúa ơi, cuối cùng thì cậu cũng xuất hiện rồi.”

Thẩm Oánh thắc mắc: “Tớ biến mất lúc nào vậy?”

Thiệu Ứng Hi nói: “Nửa đêm qua mẹ cậu gọi cho tớ, nói cậu không có ở nhà, cũng không nghe điện thoại. Sau đó tớ gọi cho cậu nhưng cũng không ai bắt máy. Chúng ta đều tưởng cậu đã bị bắt cóc.”

Thẩm Oánh nói: “Hôm qua tớ cãi nhau với ba mẹ, sau đó ra khách sạn ở một đêm. Điện thoại để trong túi xách nên tớ không nghe thấy.”

Thiệu Ứng Hi hỏi: “Sao lại cãi nhau? Không phải chú dì rất thoáng hả?”

Thẩm Oánh nói: “Không có gì… Hôm nay tớ về nhà xin lỗi ba mẹ là tốt rồi. Là do tớ quá tuỳ hứng, không chịu quan tâm đến cảm xúc của ba mẹ.”

Thiệu Ứng Hi gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta phải làm một người con ngoan hiếu thuận. Nghe lời tớ sẽ không sai.”

Thẩm Oánh đỡ trán: “Cậu dạy tớ đau đầu.”

Thiệu Ứng Hi nói: “Được rồi, cậu đi làm việc đi.”

Ra khỏi văn phòng của Thẩm Oánh, Thiệu Ứng Hi gọi cho mẹ Thẩm nói cho bà biết Thẩm Oánh vẫn bình an vô sự.

Ở đầu bên kia điện thoại, mẹ Thẩm liên tục khen Thiệu Ứng Hi hiểu chuyện, khen đến mức làm anh xấu hổ.

“Khi nào có thời gian thì đến đây ăn cơm nha cháu, dì và ba Thẩm Oánh rất thích cháu đó.” Trước khi tắt máy, mẹ Thẩm dặn dò anh như vậy.

Thiệu Ứng Hi trả lời: “Vâng ạ, có thời gian cháu nhất định sẽ qua.”

Cúp điện thoại, Thiệu Ứng Hi cực kỳ bất đắc dĩ.

Những người khác đều luôn thu phục bạn gái trước rồi mới đến ba mẹ vợ tương lai.

Anh thì ngược lại, thu phục được ba mẹ Thẩm Oánh, nhưng còn cô anh vẫn chưa thu phục được.

Nếu để bạn bè anh biết thì họ sẽ cười đến rụng răng.

**

Hôm nay Thẩm Oánh tan làm tương đối sớm, đúng năm giờ rời khỏi đài truyền hình.

Về đến nhà đã là sáu giờ, vừa bước vào cô đã ngửi thấy mùi thức ăn quen thuộc.

Khoảnh khắc ngửi thấy mùi thức ăn, hốc mắt cô liền đỏ lên.

Người ta nói nhà là cảng tránh gió, quả thật chính là như vậy.

Lúc bạn khổ sở, chỉ cần về nhà là tốt.

Thẩm Oánh treo túi xách lên móc áo, lau nước mắt rồi đi vào phòng bếp.

Trong nhà bếp, ba Thẩm và mẹ Thẩm đang bận rộn làm bữa tối.

Nhìn thấy bóng lưng của hai người họ, Thẩm Oánh càng tự trách chính mình.

Cô nhớ Từ Dân Thành nói cô không có lương tâm …

Ừ, cô cũng cảm thấy mình không có lương tâm.

Ba mẹ cô đã nuôi nấng cô hai mươi bốn năm, nhưng cô chỉ vì người đàn ông mới quen được mấy tháng mà cãi nhau với họ.

Nước mắt Thẩm Oánh vừa rơi xuống thì ba Thẩm cũng vừa xoay người lại.

“Con về rồi đó hả?” Ông nhìn cô cười, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Oánh càng khóc lớn hơn, cô nói “Ba mẹ… con xin lỗi, con sai rồi.”

Ba Thẩm đi đến trước mặt Thẩm Oánh, vỗ nhẹ vào lưng cô.

“Không khóc nữa, ba mẹ cũng không để trong lòng, con nghĩ thông suốt là được rồi.”

Thẩm Oánh vẫn đang khóc: “Con không nên như vậy, ba mẹ là người đối với con tốt nhất trên đời này. Con không nên vì người khác mà nói như vậy… Ba, con sai rồi, ba đánh con đi.”

Ba Thẩm cười nói: “Ba mẹ chỉ có một mình con, thương con còn không kịp, sao có thể đánh con được chứ.”

Mẹ Thẩm nấu xong món cuối cùng, đặt lên bàn rồi nói: “Ăn thôi.”

Thẩm Oánh ngồi xuống cùng ba mẹ ăn cơm.

Bình thường, Thẩm Oánh ăn xong là đặt bát đũa xuống trở về phòng, nhưng hôm nay thì lại không.

Cô đợi ba mẹ ăn xong rồi phụ họ dọn dẹp bát đĩa.

Sau khi ăn xong, cô lại cùng ba mẹ xem ti vi hơn một giờ đồng hồ.

Đã lâu rồi một nhà ba người không cùng nhau xem ti vi thế này, nhìn khuôn mặt tươi cười của ba mẹ, Thẩm Oánh lại tự trách mình quá ích kỷ.

Cô đúng là bị làm hư, ba mẹ thương yêu cô như thế, thì cô phải nên báo hiếu cho ba mẹ thật tốt.

**

Trong một tuần sau đó, Thẩm Oánh cũng không liên lạc với Từ Dân Thành.

Từ Dân thành đã ở thành phố hơn một tháng nhưng vẫn chưa thể thích nghi với cuộc sống ở đây.

Mỗi ngày anh đều không ra ngoài, mà chỉ ở nhà một mình.

Không xem ti vi và cũng không dùng các cách để giải trí khác.

Trình Bồi Giai đã nhiều lần đề cập đến chuyện đưa anh đi du lịch để giải sầu, nhưng Từ Dân Thành đều từ chối.

Anh nói: “Tôi sợ chết giữa đường.”

Trình Bồi Giai không phải là người biết ăn nói, Từ Dân Thành nói như vậy, cô nghẹn họng không nói nên lời.

Trình Bồi Giai có thể thấy được gần đây tâm trạng của anh không hề tốt.

Anh ấy luôn một mình ngồi xổm trên sân thượng hút thuốc.

Mỗi tối mười một mười hai giờ khuya, anh đều ngồi ở đó hút thuốc.



Tỉnh C đã bắt đầu vào cuối thu, đêm cuối thu rất lạnh, gió thu hiu hiu thổi, lá rụng xào xạc làm lòng người xao xuyến.

Trình Bồi Giai đi ngủ lúc mười giờ, lúc mười một giờ rưỡi bị tiếng gió thổi làm cho tỉnh lại.

Cô mặc áo dày đi ra ngoài thì thấy đèn trên sân thượng vẫn còn sáng.

Trình Bồi Giai bước tới gọi Từ Dân Thành một tiếng: “Anh Dân Thành?”

Nghe thấy giọng của Trình Bồi Giai, Từ Dân Thành ngoảnh đầu lại xem.

Tàn thuốc bị gió thổi bay, điếu thuốc lá chợt sáng chợt tối.

Trình Bồi Giai nhìn Từ Dân Thành đang ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt anh đã đỏ ngầu.

Không biết là do gió thổi đỏ hay là do khóc nên mới đỏ.

Trình Bồi Giai cúi xuống kéo tay Từ Dân Thành: “Anh Dân Thành, chúng ta vào trong đi. Bên ngoài rất lạnh, nếu anh bị cảm thì sẽ rất rắc rối.”

Từ Dân Thành không nhúc nhích, cũng không nói gì.

Trình Bồi Giai lại nói: “Anh Dân Thành, anh nghe lời đi, đừng ngồi ở đây nữa, anh chịu không nổi đâu!”

Từ Dân Thành nhìn cô chằm chằm, vài giây sau anh đứng lên.

Lúc Từ Dân Thành định đưa điếu thuốc vào miệng, Trình Bồi Giai đã giật lấy điếu thuốc rồi dập tắt.

Từ Dân Thành không kiên nhẫn, anh nhìn Trình Bồi Giai nói: “Để tôi yên.”

Trình Bồi Giai nói: “Anh Dân Thành, anh nói chúng ta là người thân, em chăm sóc anh là điều nên làm.”

Từ Dân Thành nói: “Tôi gần chết rồi, cô chăm sóc có nghĩa lý gì nữa?”

Trình Bồi Giai thở dài hỏi anh: “Có phải mấy ngày nay tâm trạng anh không tốt không?”

Từ Dân Thành không nói, chỉ châm một điếu thuốc khác rồi tiếp tục hút thuốc.

Lần này Trình Bồi Giai không ngăn cản, bởi vì cô cảm thấy mình không thể cản được anh.

Trình Bồi Giai tiếp tục hỏi anh: “Có phải anh cãi nhau với cô gái nhỏ bên đài truyền hình không? Mấy ngày nay cũng không thấy hai người gặp nhau. Vì chuyện này nên đêm nào anh cũng hút thuốc à?”

Từ Dân Thành rít một hơi, nói: “Tôi không cho cô ấy đến tìm tôi.”

Trình Bồi Giai không hiểu: “Tại sao? Không phải anh thích cô ấy sao?”

Từ Dân Thành nói: “Đó là do tôi, không liên quan gì đến cô ấy.”

Trình Bồi Giai nói: “Em nghĩ cô ấy cũng thích anh, cách cô ấy nhìn anh bảo đảm là thích anh.”

Từ Dân Thành nói: “Thích tôi làm gì, nó không có tương lai.”

Trình Bồi Giai nói: “Cô ấy biết thích anh sẽ không có tương lai, nhưng cô ấy vẫn thích anh, đây chính là tình yêu đích thực.”

Từ Dân Thành phà khói thuốc ra, nói: “Đó không phải là tình yêu đích thực, mà là ngu ngốc.”

Trình Bồi Giai nói: “Anh Dân Thành, anh không biết sao, phụ nữ rất ngốc nghếch. Đôi khi anh nghĩ rằng phụ nữ sẽ rất thông minh, nhưng trong tình yêu lại rất ngu ngốc.”

Từ Dân Thành không nói lời nào, bởi vì anh cảm thấy Trình Bồi Giai nói rất có lý.

Thẩm Oánh lúc này giống như một kẻ ngốc.

——

Sau một lúc im lặng, Trình Bồi Giai nói: “Anh Dân Thành, hút xong điếu này thì vào nhà đi. Trời lạnh rất dễ bị cảm.”

Từ Dân Thành hỏi cô: “Cô nghĩ tôi nên làm gì?” Chủ để nhảy hơi nhanh một chút nên Trình Bồi Giai không kịp phản ứng: “Hả?

Từ Dân Thành lại hỏi: “Tôi nên xử lý thế nào đây?”

Trình Bồi Giai nói: “Cái này tuỳ anh.”

Từ Dân Thành nói: “Nếu cô là tôi.”

Trình Bồi Giai nói: “Nếu em là anh thì em nhất định sẽ ở bên cô ấy, để đến khi chết không phải khỏi hối hận.”

Suy nghĩ của phụ nữ khác với đàn ông, nên suy nghĩ của Trình Bồi Giai tương đối khớp với Thẩm Oánh.

“Anh như thế này là đang tra tấn cô ấy, mà anh cũng đang tra tấn chính mình.”

Từ Dân Thành hút xong điếu thuốc cuối cùng rồi ném đầu thuốc lá xuống đất.

Anh nói: “Tôi đang xử lý theo cách mà tôi cho là hợp lý nhất”.

Trình Bồi Giai hỏi anh: “Anh cho là hợp lý? Anh không liên lạc với cô ấy, trong lòng anh có dễ chịu hơn không?”

Từ Dân Thành nói: “Không gạt cô, tôi thực sự rất khó chịu. Tốt hơn hết là nên cắt đứt ngay bây giờ. Tôi ở bên cô ấy, một ngày nào đó tôi chết, tôi không chịu trách nhiệm được cho cô ấy.”

Trình Bồi Giai: “…”

Từ Dân Thành lại phản đối cô một lần nữa.

“Tôi đi ngủ đây.” Từ Dân Thành xoay người rồi rời khỏi sân thượng.

Trình Bồi Giai thấy anh rời đi, cô cũng trở về phòng ngủ của mình.

Gần đây Trình Bồi Giai đều ở nơi này, Từ Dân Thành ngủ phòng ngủ chính, còn cô ngủ ở phòng cho khách.

**

Từ Dân Thành đi tắm một lần, đầu óc đã trở nên tỉnh táo không ít.

Anh nằm trên giường, đại não hưng phấn đến mức không ngủ được.

Từ Dân Thành cầm điện thoại ở cạnh gối lên, mở Weibo ra, kiểm tra hoạt động gần đây của Thẩm Oánh.

Kể từ lần trước tách ra, Từ Dân Thành luôn khống chế chính mình, tự nhủ không nên quá chú ý đến động tĩnh của Thẩm Oánh.

Nhưng bây giờ có chút không khống chế được.

Anh chỉ xem một chút, xem một chút rồi tắt đi.

Từ Dân Thành nhấp vào trang chủ của cô, phát hiện cô đã thay đổi ảnh đại diện trên Weibo, thậm chí còn xóa câu nói trên tiểu sử của mình.

Tim anh bỗng thắt lại, anh lướt xuống xem bài Weibo gần đây của cô.

Trong khoảng thời gian không liên lạc này, trung bình mỗi ngày cô đăng hai bài Weibo.

Hầu hết nội dung là ở nơi làm việc, hoặc là vài bức ảnh chụp bàn ăn, kể cho mọi người nghe tối nay cô đã ăn gì.

Từ Dân Thành kiên nhẫn lướt xuống dưới, cuối cùng cũng đến một bài Weibo có thể nhìn được tâm trạng của cô.

Ảnh trên Weibo là một bức ảnh gia đình, ảnh chụp tương đối cũ kỹ, có lẽ là lúc Thẩm Oánh đang học cấp Hai.

Ba mẹ của cô rất có khí chất, thoạt nhìn đều người trí thức.

Thẩm Oánh viết dòng trạng thái: Người phụ nữ có đôi mắt dịu dàng nhất thế giới; Người đàn ông có bờ vai rộng nhất thế giới. Họ bảo vệ tôi lớn lên và cho tôi đủ điều kiện để thực hiện ước mơ của mình. Con xin lỗi hai người yêu con nhất trên đời này. Sau này sẽ không làm hai người buồn nữa.

Từ Dân Thành xem xong bài Weibo này thì đã khóc.

Anh không biết nước mắt đã trào ra từ lúc nào.

Trên tủ đầu giường có khăn giấy, anh rút một tờ ra lau nước mắt, rồi lấy một cái khác để xì mũi.

Lau xong, Từ Dân Thành mới nhớ ra khăn giấy này là do Thẩm Oánh mua cho anh lúc anh vừa mới đến đây.

Nhìn chằm chằm khăn giấy một lúc, trên mặt anh lại ướt đẫm.

Từ Dân Thành cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn cho Thẩm Oánh.

Anh nói: Tôi đã xem Weibo của bạn. Gần đây tâm trạng bạn không tốt đúng không? Tôi đã theo dõi bạn từ lâu lắm rồi, bạn là một cô gái tốt bụng, cố lên, sống tốt nhé.

Giọng điệu này rất giống một fan hâm mộ.

Từ Dân Thành cảm thấy Thẩm Oánh sẽ không bao giờ đoán được người này là anh.

Trong thực tế anh không thể an ủi cô, anh lên mạng bù đắp cho cô được không?

**

Mấy ngày nay Thẩm Oánh liên tục mất ngủ.

Từ Dân Thành nói sẽ không liên lạc nữa, nên cô cũng không dám liên lạc với anh.

Lúc đầu, cô vẫn còn nuôi hy vọng, nghĩ rằng nói không chừng Từ Dân Thành sẽ đến tìm cô.

Kết quả là qua nhiều ngày như vậy, anh vẫn chưa hề đi tìm cô.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Oánh đã rất cô đơn.

Đúng vậy, cô đơn.

Gần đây cô không có công việc gì quan trọng, mỗi ngày đều là từ nhà đến đài truyền hình và ngược lại.

Thiệu Ứng Hi hẹn cô, nhưng cô cũng không đi.

Vì cô đơn nên Thẩm Oánh chỉ có thể lên Weibo giải trí một chút.

Những bài đăng Weibo gần đây của cô đều là nội dung không bổ dưỡng gì, vì cô muốn người khác nghĩ rằng cô đang sống rất tốt.

Thực tế, người hâm mộ trên Weibo thực sự nghĩ rằng cô đang sống rất tốt.

Mỗi ngày, Thẩm Oánh nhận được rất nhiều tin nhắn và bình luận “ghen tị, ước ao”, mỗi lần nhìn thấy cô đều phải cười.

Kỳ thật cô còn đang hâm mộ người khác.

Đêm nay Thẩm Oánh vẫn mất ngủ như thường lệ, cô nằm trên giường cầm điện thoại lướt Weibo.

Lướt rồi lại lướt, cô bỗng nhận được một tin nhắn mới.

Thẩm Oánh nhìn một chút, là tài khoản có tên lộn xộn, cũng không có ảnh đại diện nào.

Thẩm Oánh ấn mở, sau khi xem nội dung cô không biết trong lòng mình có cảm giác thế nào.

Cô cử động ngón tay, đáp lại: “Cảm ơn bạn, tôi sẽ sống thật tốt”.

Con người rất kỳ lạ, đôi khi bởi vì một lời nói của người lạ lại khiến cho mình cảm động khó tả.

Bên kia rất nhanh đã trả lời: Bạn có thể nói vì sao tâm trạng lại không tốt không? Nhìn Weibo của bạn, giống như bạn mới vừa cãi nhau với ba mẹ bạn?

Vì lý do nghề nghiệp, Thẩm Oánh là người rất thận trọng.

Cô không bao giờ để lộ quá nhiều thông tin cá nhân và cũng không bao giờ nói về đời sống tình cảm của mình với người hâm mộ lên trên mạng.

Nhưng lúc này, cô quả thực quá cô đơn nên đã thể hiện hết trên Weibo của mình.

Cho nên cô nói chuyện với một người xa lạ.

Thẩm Oánh trả lời: Ừ, đúng vậy. Mấy ngày trước tôi đã cãi nhau với ba mẹ vì họ không đồng ý cho tôi ở bên người tôi thích.

Bên kia rất nhanh đã trả lời: Hôn nhân là một chuyện lớn, mà chuyện lớn phải nghe lời ba mẹ. Con người lúc còn trẻ, khó tránh sẽ bị mù quáng.

Thẩm Oánh trả lời bằng một biểu cảm cười to: Nghe như bạn có vẻ rất kinh nghiệm. Haha, bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Tôi sẽ lắng nghe họ, tôi không muốn họ lo lắng cho tôi. Cho nên cứ thuận theo tự nhiên đi.

Bên kia đáp lại: Đúng vậy. Và người bạn thích chưa chắc đã là người tốt. Có thể bạn chỉ nhìn thấy được một mặt của anh ấy.

Thẩm Oánh vô thức phản bác, cô trả lời: Không phải, anh ấy rất tốt.

Cô đã hình dung anh thế này: Anh ấy chỉ khác những người bình thường một chút thôi. Anh ấy là một người có tín ngưỡng và đã dạy tôi rất nhiều điều. Tôi thực sự thích anh ấy, không phải là bị anh ấy mê hoặc hay là cái gì. Khuyết điểm của anh ấy tôi cũng đã nhìn thấy rồi, nhưng khi tôi nhìn thấy khuyết điểm của anh ấy, tôi lại không ghét anh ấy mà chỉ đau lòng cho anh ấy mà thôi.

**

Từ Dân Thành dựa vào đầu giường, nhìn câu trả lời rất dài kia của cô, tay càng siết chặt hơn.

Cô rất ngốc. Đến lúc này, cô vẫn còn nói chuyện thay anh.

Tia máu đỏ trong mắt anh càng lúc tụ lại càng nhiều, gân xanh trên trán nổi rõ lên, dường như muốn toét ra khỏi da.

Bởi vì kích động, ngón tay anh bắt đầu run rẩy.

Ban đầu anh đã gõ chữ không nhanh, nhưng bây giờ lại còn chậm hơn.

Mất năm phút anh mới gõ được một câu. Anh hỏi Thẩm Oánh: Vậy bạn làm gì để quên được anh ấy?

Thẩm Oánh trả lời với ba từ: Không quên được.

Sau đó lại là một câu, cô nói: Tôi không thể quên được anh ấy, nếu có thể quên, đó không phải là yêu.

Từ Dân Thành ném điện thoại sang một bên, anh thực sự không biết phải trả lời cô như thế nào.

Ngoại trừ mắng cô ngốc, Từ Dân Thành không biết phải nói gì.

Tại sao cô lại cố chấp đến như vậy.

Thẩm Oánh gửi tin nhắn xong, cô đợi rất lâu cũng không thấy phản hồi.

Cô nghĩ, đoán chừng đã khuya thế này, người ta đã đi ngủ rồi.

Cô trở lại trang chủ Weibo, đăng một dòng trạng thái: Nếu có thể quên được, đó không phải là yêu.

Đăng xong, cô liền tắt máy.