Có lẽ hôm nay là ngày làm việc kém hiệu quả nhất của Diệp Tự Minh.
Bốn năm trước, di chúc có thể khiến hắn mất đi em trai đã làm hắn không dám nhìn thẳng vào du͙© vọиɠ chiếm hữu Diệp Xán đầy biếи ŧɦái của mình, hắn chỉ hi vọng em sẽ mãi mãi ở bên hắn, mãi mãi ngưỡng mộ hắn nhu khi còn nhỏ, cả thân lẫn tâm đều mãi mãi gắn bó khăng khít với hắn.
Nhưng hắn tuyệt đối không có ý định… xâm phạm cậu.
Thật sự không có ư? Diệp Tự Minh tự hỏi lòng mình, Diệp Xán bị tính hướng ảnh hưởng nên hôm qua mới mất khống chế, điều này có thể hiểu được, nhưng mình thì sao? Mình không có hứng thú với đàn ông, rốt cuộc bị cái gì ảnh hưởng?
Trước đó không lâu, Diệp Xán đã từng hỏi hắn tiêu chuẩn kén vợ gả chồng, ngày đó hắn lỡ miệng thốt lên rằng muốn tìm người xuất thân con nhà danh giá.
Con nhà danh giá, giáo dưỡng và tính nết đều do hắn một tay tạo thành, đã quá quen thuộc với hắn, đã làm bạn đi qua mười mấy năm trưởng thành cùng hắn…
Có lẽ là trời sinh lãnh cảm, có lẽ là hôn nhân thất bại của cha mẹ đã tạo thành tổn thương tâm lý cho hắn, Diệp Tự Minh đã đến tuổi kết hôn nhưng không chỉ chưa từng có bạn gái, hắn thậm chí không có ý định tìm bạn gái. Diệp Tự Minh đã định sẽ không kết hôn từ lâu, hôm đó cũng không coi câu hỏi của Diệp Xán là tiêu chuẩn thật sự mà hắn muốn kén vợ kén chồng, hắn chỉ đơn giản muốn làm bạn đồng hành suốt quãng đời còn lại với người đó thôi.
Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn cố gắn tự giải thích cho mình, nhưng… Diệp Tự Minh ngồi trong văn phòng rộng, mười ngón tay đan vào nhau chống cằm trầm tư.
Nhưng dù thế nào đi nữa, lúc đấy hai người đang nói đến đối tượng kết hôn, không phải sao?
Diệp Tự Minh về đến nhà, liếc mắt thấy bạch tuộc viên trên bàn ít đi một nửa mà giật mình, phải biết là hắn mua tận ba mươi hộp lận.
Cửa phòng ngủ đóng, có lẽ trong phòng có người, Diệp Tự Minh hơi lo lắng, rất ít khi hắn về nhà mà không được Diệp Xán ra đón, hắn thầm nghĩ có lẽ em còn chưa nguôi giận—— Diệp Tự Minh ném chăn mới mua lên ghế sofa, xem ra buổi chiều gọi tài xế đi mua chăn là quyết định đúng đắn, nhìn tình cảnh thế này chắc chắn tối nay hắn lại phải ngủ sofa rồi.
Diệp Tự Minh nhẹ nhàng mở cửa để tránh đánh thức Diệp Xán nếu cậu còn đang ngủ, hắn vửa mở cửa ra đã thấy một đôi tai mèo sáng đèn nhấp nháy.
Diệp Xán ở nhà không có gì làm, dành cả buổi chiều đập hộp, mở hết đống hộp to to nhỏ nhỏ trên giường ra chơi thử một lần, bây giờ cậu đang xem phim bằng chiếc máy tính cao cấp đời mới nhất mà Diệp Tự Minh mua, sẵn có tai nghe hình tai mèo trong phòng, cậu lại lười đi sang phòng làm việc lấy tai nghe của mình, nghĩ thầm chẳng ai nhìn thấy mình đâu nên tiện tay đeo nó luôn.
Mặc dù Diệp Xán không thích tai nghe to đùng hình tai mèo cho lắm, nhưng thực ra chất lượng cũng không tệ, bằng chứng là nó cách âm rất tốt, Diệp Tự Minh mở cửa vào phòng mà cậu cũng không biết. Thế nên, Diệp Tự Minh vừa bước vào cửa đã thấy Diệp Xán đeo chiếc tai nghe tai mèo nhấp nháy ánh đèn, cậu ngẩng mặt lên đối mặt với Diệp Tự Minh.
…Đáng yêu thật. Diệp Tự Minh mặt không biến sắc thầm nghĩ.
Diệp Xán thấp thỏm tháo tai nghe xuống, cậu không biết bây giờ tâm trạng của Diệp Tự Minh là thế nào, cũng không biết nên dùng thái độ thế nào để đối diện với hắn, nhưng mà Diệp Tự Minh đã mua nhiều đồ cho cậu như thế… Chắc là tạm thời sẽ không đuổi cậu đi đâu nhỉ? Cậu mất tự nhiên vuốt vuốt tóc bị tai nghe đè hơi rối, lúng túng hỏi: “Anh… Sao hôm nay anh về sớm thế?”
“Sợ em ở nhà một mình chán.” – Diệp Tự Minh nói: “Ra ngoài ăn cơm tối không? Hôm nay anh mua món Pháp về.”
Diệp Xán sững sờ: “Tôi ăn tối xong rồi. Anh mua nhiều bạch tuộc viên như thế đủ ăn cả ngày, tôi còn tưởng tối nay anh không về cơ.”
Diệp Tự Minh chợt hiểu ra vì sao ít đi nhiều thế, hắn khẽ cau mày nói: “Em coi nó là cơm à? Thích đến đâu cũng không được ăn duy nhất một thứ như thế, bữa chính là phải ăn món chính.”
Diệp Xán thấy có gì đó sai sai: “Không phải anh chỉ để lại bạch tuộc viên thôi à?”
“Trong tủ lạnh có sườn bò.” – Diệp Tự Minh cũng kỳ quái nói: “Em không mở tủ lạnh à?”
Diệp Xán: “…” Cậu chỉ nghĩ là chỉ ăn được bạch tuộc viên, hoàn toàn không nhớ đến tủ lạnh.
“Ra ngoài ăn salad đi.”
“Tôi không ăn salad.”
Diệp Tự Minh không cần suy nghĩ nói: “Không được, hôm nay em chưa ăn rau.”
Từ nhỏ đến lớn, quyền uy của anh cả là thứ không thể chống lại, Diệp Xán đã hoàn toàn không còn tâm trạng gây sự với Diệp Tự Minh như khi mới về nước, đành phải ủ rũ cúi đầu ra ngoài cùng hắn ăn rau.
Mới ra khỏi phòng ngủ, cậu thấy trên ghế sofa có thêm một cái chăn.
“Hôm nay anh… Lại ngủ ghế sofa à?”
Diệp Xán chậm rãi cầm nĩa quấy quấy hộp salad, Diệp Tự Minh ôn hòa nói: “Ăn ngoan nào, đừng nghịch đồ ăn. Ừ, hôm nay anh ngủ ở ngoài, có chuyện gì thì gọi anh hai.”
Sau tối ngày hôm qua, chẳng lẽ anh ấy đã ý thức được tính hướng của mình có vấn đề, thấy cả hai không nên ngủ chung một chỗ à?
Diệp Xán trầm mặc chốc lát, thầm nghĩ xem có nên hỏi vấn đề tự rước lấy nhục này không, cuối cùng vẫn quật cường hỏi: “Tại sao anh không ngủ chung giường với tôi?”
Từ lúc Diệp Tự Minh bước vào nhà, chuyện cả hai người đều muốn tránh cuối cùng cũng phải nói ra.
Diệp Tự Minh rũ mắt che đi cảm xúc của mình, hôm nay hắn vừa suy nghĩ minh bạch một chuyện, nhưng hắn không muốn nói cho Diệp Xán, bởi vì hắn biết chắc chắn Diệp Xán sẽ bị dọa sợ, đặc biệt là tối qua hắn còn làm ra chuyện gay go là cưỡng hôn cậu. Mặc dù bây giờ nhìn qua như thế không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà bị người ta đè lên giường cưỡng hôn đúng là trải nghiệm không hề dễ chịu.
“Bời vì hôm qua, anh hai xin lỗi, anh không nên hiểu lầm em, còn thô lỗ bắt em uống nước như thế.” – Diệp Tự Minh cố gắng nói thật nhẹ nhàng, hắn không muốn khiến cậu bị kí©h thí©ɧ: “Em đừng sợ, cuối tuần này anh đưa em đi chơi được không? Em muốn gì anh hai cũng mua cho em.”
Hắn không nhắc đến vấn đề luân lý hay đạo đức mà cố gắng chuyển hướng để làm dịu đi sự việc. Diệp Xán không biết mình nên vui hay buồn nữa, Diệp Tự Minh còn không chịu dùng từ ‘hôn’ mà chỉ nói là bắt cậu uống nước. Cũng đúng, đối với cậu chủ quan niệm bảo thủ này, việc hôn em trai là điều không thể chấp nhận được.
Tâm lý phản nghịch của Diệp Xán bùng lên, Diệp Tự Minh càng cấm kỵ, cậu càng muốn nhắc đến, ra vẻ chẳng hề để ý: “Không cần. Chẳng qua chỉ là hôn môi thôi, không phải chuyện to tát gì, để nó qua đi là được, anh không cần giữ trong lòng.”
Diệp Tự Minh sầm mặt lại, thái độ ngả ngớn này của Diệp Xán làm hắn nghĩ tới tình huống cực kỳ không vui, hắn đột nhiên hỏi: “Lần trước em nói… Em thích một người, bây giờ còn liên lạc không?”
Hắn nói một câu có vẻ chẳng liên quan nhưng hình như cũng có liên quan, Diệp Xán cứng lại, mất tự nhiên nói: “Bây giờ tôi bị anh nhốt ở nhà, đương nhiên không liên lạc được với người khác. Anh biết rõ còn gì.’
Cậu lảng tránh vấn đề, Diệp Tự Minh hỏi thẳng: “Hai người đã hôn chưa?”
Trời ạ, lúc trước đầu cậu bị úng nước à, sao lại nói cho Diệp Tự Minh biết chuyện cậu thích một người! Diệp Xán hối hận không kịp, bị người trong lòng hôn môi bất ngờ rồi lại bị người ta hỏi đã từng hôn người mình thích chưa, cậu lúng túng không biết phải làm sao, vả lại… Diệp Xán vô thức nhớ lại nụ hôn sâu đầy cương quyết giữa cậu và Diệp Tự Minh tối hôm qua…
Diệp Tự Minh thấy mặt Diệp Xán dần hiện lên màu hồng ngượng ngùng không dễ phát hiện, mặt đen thui.
“Hai người hôn rồi, đúng không?”
“Ừ.” – Diệp Xán gật đầu, ậm ờ thừa nhận.
“Nhưng mà nó không thể ở cạnh em.” – Diệp Tự Minh nhịn lửa giận xuống: “Đủ để chứng minh nó không đáng để em tin tưởng trao cả đời cho nó, cũng không xứng với tình cảm của em.”
“Không phải như thế, chỗ nào anh ấy cũng tốt hơn tôi, anh không được nói như vậy.” – Diệp Xán không vui, từ nhỏ cậu đã không thể chấp nhận người khác nói lời không hay về Diệp Tự Minh, cho dù là Diệp Tự Minh tự nói mình cũng không được.
Diệp Tự Minh cắn răng nói: “Anh vẫn luôn dạy em phải chọn bạn đời cho cẩn thận! Tại sao em lại thích một kẻ không biết chịu trách nhiệm…”
Hắn cứ chấp nhất với người mà Diệp Xán thầm thích, công kích người ta đủ đường, Diệp Xán cũng bất lực, cậu cãi lại: “Thế nào là không chịu trách nhiệm? Cái này thì cần gì phải phụ trách? Năm bao nhiêu rồi, cũng chỉ là hôn một chút mà thôi! Anh còn hôn tôi…”
“Anh sẽ chịu trách nhiệm.” – Diệp Tự Minh cấp tốc cướp lời.
Diệp Xán ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới ngơ ngác mà hỏi: “Anh chịu trách nhiệm kiểu gì?’
Diệp Tự Minh không trả lời, lòng đầy đố kỵ đứng dậy bỏ đi.