Diệp Xán che trán mình lại, nhìn chằm chằm Diệp Tự Minh.
Nhưng Diệp Tự Minh lại giống như chẳng xảy ra chuyện gì cả, vẫn ôm cậu vào ngực, mu bàn tay còn chạm lên má cậu: “Em nóng à? Có cần chỉnh điều hòa thấp hơn không?”
“Anh… Anh hôn tôi làm gì?” – Diệp Xán hỏi, hơi hoài nghi liệu vừa nãy có phải mình bị ảo giác không, vội vàng nói thêm: “Cả lần trước nữa, sau khi tôi uống say, anh cũng hôn tôi!”
“Thế thì sao? Lúc em còn nhỏ, lúc nào cũng đòi anh hai hôn chúc ngủ ngon, có nhớ không?”
Diệp Tự Minh không hề bối rối, câu trả lời của hắn vừa bình tĩnh vừa tự nhiên khiến cho Diệp Xán từng vì chuyện này mà lăn lộn khó ngủ bỗng thấy bực mình. Ở đất nước bảo thủ này, anh em đã thành niên làm gì có động tác thân mật đến thế, mà Diệp Tự Minh còn là người được dạy dỗ cực kỳ nghiêm khắc quy củ. Chỉ trong một giây ngắn ngủi khi nãy, Diệp Xán còn nảy sinh một suy nghĩ hoang đường, cậu nghĩ, Diệp Tự Minh với cậu, liệu có phải cũng…
Suy nghĩ này quá hoang đường, Diệp Tự Minh chỉ làm theo thói quen lúc nhỏ mà thôi. Chỉ có một mình cậu là kẻ hoang đường thất đức, Diệp Tự Minh vẫn là cậu lớn cao cao tại thượng của nhà họ Diệp.
Bỗng dưng Diệp Xán thấy một trận không khí lạnh lẽo giữa mùa hè, cậu tránh khỏi người Diệp Tự Minh, tức giận nói: “Đừng làm mấy chuyện như thế nữa, năm nay tôi hai mốt rồi, không phải mười một! Còn nữa – lý do tôi không nói toàn bộ kế hoạch với anh, bởi vì tôi định một mình nuốt hết hai công ty nhỏ của Diệp Quảng Thừa. Lúc đầu tôi định xem trong máy có thứ gì uy hϊếp ông ta được không, ai mà ngờ vấn đề của ông ta to như thế, chắc chắn hai công ty này coi như mất trắng rồi, cũng tại tôi xui xẻo. Tôi nói rồi, lần này tôi trở về là vì di sản, từ đầu tôi đã muốn nẫng tay trên của bọn họ rồi, không phải muốn giúp anh, anh cũng chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của tôi mà thôi! Ai bảo anh về làm gì?”
Nếu như Diệp Tự Minh không về, không đối xử tốt với cậu đến thế, cậu sẽ không lún sâu đến vậy. Tình yêu cấm kỵ cầu mà không được, hãm vào càng sâu, khi rút ra càng đau khổ, Diệp Xán biết rõ điều này, cái người này đã khiến cậu càng ngày càng lún sâu mà không hề hay biết, cậu yêu hắn bao nhiêu cũng oán hắn bấy nhiêu.
Tức giận với Diệp Tự Minh là do cậu giận cá chém thớt thôi, cũng may, cậu nắm được nhược điểm của Diệp Tự Minh, có đủ tư cách để giận cá chém thớt.
Diệp Tự Minh yên lặng nhìn Diệp Xán. Trong mắt hắn, chỉ một nụ hôn trán thôi cũng đủ khiến Diệp Xán tức giận đến thế, điều này đủ để chứng minh Diệp Xán ghét bỏ hắn cỡ nào.
“Xin lỗi, lần sau anh hai sẽ chú ý hơn.” – Diệp Tự Minh nói, để mặc Diệp Xán không vui tránh ra khỏi người hắn.
Kết thúc thời gian lừa người dối mình, đã đến lúc đối mặt với hiện thực. Diệp Tự Minh hỏi: “Hôm nay lúc anh đi đón em, cảnh sát nói em đang gặp luật sư – em tìm luật sư ở đâu?”
Diệp Xán sửng sốt trước câu hỏi bất ngờ này, lập tức cười lạnh: “Bảo sao hôm nay thái độ của anh với tôi tốt thế, hóa ra là vì chuyện này. Không sai, tôi có luật sư, để chuẩn bị tranh di sản với anh đấy, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu tôi cũng có thể chuẩn bị kiện anh.”
Diệp Tự Minh do dự một chút, nói với Diệp Xán: “Vốn dĩ anh định đợi tuần sau sinh nhật em sẽ cho em một bất ngờ… Nhưng mà, nói luôn bây giờ sẽ tốt hơn.”
“Bất ngờ?” – Trong lòng Diệp Xán nổi lên dự cảm không tốt lắm: “Bất ngờ gì cơ?”
“Năm đó di chúc cho em… Một phần năm Hồng Diệp.” – Diệp Tự Minh rất muốn chạm vào em trai, nhưng nụ hôn vừa rồi đã gây ra phản ứng dữ dội trực tiếp phá hủy bầu không khí của hai người, hắn đè nén du͙© vọиɠ trong lòng xuống, chỉ nhẹ nhàng nói: “Thủ tục đã chuẩn bị xong rồi, chờ đến ngày sinh nhật em, anh sẽ chuyển cho em hai mươi lăm phần trăm cổ phần. Từ nay về sau, em sẽ là cổ đông lớn thứ hai của Hồng Diệp, không ai dám tự tiện động đến em nữa, chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra nữa.”
Một phần năm Hồng Diệp, con số trên trời này không hề khiến tâm trạng của Diệp Xán tốt lên, ngược lại khiến cậu rơi vào kinh hoảng cực độ.
Chuyện gì thế này? Không phải Diệp Tự Minh nhất quyết không chịu nói à? Tại sao lại đột nhiên nói cho cậu biết? Không chỉ nói, Diệp Tự Minh còn chuẩn bị làm theo di chúc, chia một phần bánh ngọt đã nằm gọn trong tay mình cho cậu…
“Tôi không cần! Có phải anh có âm mưu gì không, tôi không cần…” – Diệp Xán ra sức chống cự theo bản năng, nếu như cậu nhận lấy, vậy thì cậu và Diệp Tự Minh sẽ giải quyết xong hết rồi, cậu mất đi nhược điểm duy nhất có thể uy hϊếp Diệp Tự Minh, sau đó phải làm sao?
Diệp Tự Minh kiên nhẫn nói: “Đến lúc đấy, anh sẽ đưa hợp đồng cho em, nếu em không yên tâm có thể đưa cho luật sư xem rồi hẵng ký.”
“Tôi ở đây, ngày nào cũng làm khó anh… Có phải anh không chịu được nữa không?” – Diệp Xán hoảng sợ nói: “Anh chuẩn bị đuổi tôi đi, có đúng không?”
Diệp Tự Minh nhất thời không tìm ra được mối liên hệ giữa hai thứ này: “Cái gì? Đương nhiên là không. Chỉ cần em muốn, em muốn ở cạnh anh hai đến bao giờ cũng được.”
Diệp Xán quan sát sắc mặt Diệp Tự Minh cẩn thận, cố gắng nhìn xem có phải hắn nói thật hay không, rồi cậu lại tuyệt vọng phát hiện biểu tình của Diệp Tự Minh kín kẽ không một lỗ hổng, không thể nào suy đoán được. Cứ coi như bây giờ hắn thực sự nghĩ như thế, nhưng sau này thì sao? Diệp Xán tự nhận không thể làm gì được Diệp Tự Minh, tính tình của hai người quá khác nhau, nếu không có nhược điểm của hắn trong tay, cậu sẽ không dám một mình quay lại tìm Diệp Tự Minh như thế này.
Uy hϊếp Diệp Tự Minh phải chung một nhà với cậu, và được Diệp Tự Minh tốt bụng cưu mang, đương nhiên vế trước sẽ có cảm giác an toàn hơn, nhưng bây giờ, lá chắn an toàn của cậu sắp mất hiệu lực.
Diệp Xán đứng lên, tháng này cậu cố tình gây sự với Diệp Tự Minh mấy lần đã biến thành thói quen xấu, cậu theo thói quen định bắt Diệp Tự Minh phải làm theo ý mình, nhưng mới chỉ há miệng ra chưa kịp lên tiếng, đột nhiên cậu dừng lại. Cậu có thể khóc lóc om sòm chơi xấu, tất cả đều nhờ điều kiện là Diệp Tự Minh âm thầm nuốt di sản, che giấu di chúc, bây giờ Diệp Tự Minh muốn chia tài sản cho cậu…
Vậy mình còn dựa vào đâu mà đòi hỏi này nọ với Diệp Tự Minh đây?
“Làm sao thế?” – Diệp Xán không hề vui vẻ chút nào, thậm chí còn trắng bệch mặt đứng phắt dậy, Diệp Tự Minh vốn định nhờ tin tức này khiến Diệp Xán vui vẻ nhưng giờ lại vừa lo lắng vừa không hiểu, hắn hỏi: “Tiểu Xán, em có ổn không?”
Phải ngoan một chút, không thể tùy tiện nữa, mày không còn chỗ dựa đâu, Diệp Xán thầm nhắc nhở mình, miễn cưỡng cười cười: “Vẫn ổn, tôi chỉ hơi giật mình thôi, một phần năm, nhiều thế à, chẳng trách năm đó anh… Á!”
Cậu vừa nói vừa lui về sau, trong lòng đang là một mớ hỗn độn khiến cậu không còn tâm trạng để ý dưới chân, bàn trà vô tình thành vật ngáng đường cậu, cậu lập tức mất thăng bằng ngã ngửa ra sau.
“Tiểu Xán!”
Không hề đau đớn như cậu nghĩ, một cái ôm mạnh mẽ ấm áp vây lấy cậu đúng lúc, Diệp Xán sợ hãi không thôi nhìn Diệp Tự Minh gần trong gang tấc, nhất thời nói không nên lời.
Qua một giây nguy hiểm, Diệp Tự Minh mới ý thức được mình đang siết chặt eo em trai, không giống với tư thế người lớn trong nhà bảo vệ đứa nhỏ hơn, tư thế này khiến hạ thân hạ người dính chặt vào nhau… Diệp Tự Minh cứng lại, hắn lập tức buông tay, không ngờ hắn còn chưa kịp lui ra, Diệp Xán bỗng nhiên ôm chặt cổ hắn, cả người treo trên người hắn.
“Chân tôi bị trật rồi.” – Diệp Xán tủi thân nhìn hắn, trong đôi mắt to tròn lấp lánh ánh nước: “Đau quá.”
Diệp Tự Minh vừa đau lòng vừa sốt sắng, suy nghĩ đen tối khi nãy tan thành mây khói, hắn bế cậu lên, đặt trên ghế sofa, ngồi xổm kiểm tra chân của cậu.
“Chân nào bị trật?”
Diệp Xán sửng sốt một giây, sau đó nói chắc chắn: “Chân phải.”
Diệp Tự Minh cẩn thận cởi dép lê bên chân phải của cậu, nâng bàn chân lên kiểm tra cổ chân —— nhìn qua không thấy chỗ nào sưng cả.
“Đau lắm hả? Nếu đau quá chúng ta đến bệnh viện, để anh hai gọi cho chuyên gia khoa xương…”
“Không được!” – Diệp Xán lập tức nói, nếu đến bệnh viện sẽ bị lộ mất, cậu nhất quyết không chịu đi bệnh viện.
Vừa nãy Diệp Tự Minh đỡ lấy cậu rồi lại thả cậu ra rất nhanh, Diệp Xán cắn răng một cái, quyết định giả vờ bị trật chân, dùng lý do này đổi lấy cơ hội gần gũi nhau. Diệp Tự Minh quyết định chia tài sản cho cả, bây giờ cậu không còn chỗ dựa nào nữa, chiếm tiện nghi được thêm ngày nào hay ngày đó.
Cậu nghĩ như vậy, nghiêng người về phía trước ôm lấy cổ Diệp Tự Minh, thấp giọng nói: “Chỉ hơi hơi đau thôi, không sai đâu, không cần đến bệnh viện… Anh bế tôi về phòng ngủ đi.”
Diệp Xán được Diệp Tự Minh bế ngang người lên giường, Diệp Tự Minh đang muốn đứng dậy, Diệp Xán kéo hắn lại: “Đừng đi. Tôi đau chân.”
Cậu bi ai nghĩ thầm, lần trước giả vờ say, lần này giả bộ bệnh, e là cái thứ tên huyết thống đã ảnh hưởng đến cậu từ khi mới sinh ra, thấm vào tận xương tủy, cậu cứ một lần lại một lần dùng thủ đoạn thấp kém này đổi lấy sự quan tâm của Diệp Tự Minh, rồi lại để bản thân phóng túng đắm chìm trong cơn mê dịu dàng chỉ kéo dài chốc lát.
“Anh hai đi mua cơm tối cho en.” – Diệp Tự Minh nói.
“Gọi thức ăn ngoài đi, anh đừng đi, ở lại với tôi.”
Lúc còn nhỏ, mỗi lần Diệp Xán bị bệnh sẽ cực kỳ thích quấn lấy Diệp Tự Minh làm nũng, sau đó cậu từ từ lớn lên, rất ít khi bị bệnh, càng ít làm nũng với hắn, Diệp Tự Minh hoài niệm sờ sờ tóc của đứa em trai đang làm nũng với mình, đồng ý: “Ừ.”
Diệp Xán định lấy điện thoại gọi thức ăn ngoài, không ngờ Diệp Tự Minh lại làm trước, cậu nhìn Diệp Tự Minh đầy mới mẻ, nhìn hắn mua đồ, trả tiền, ngạc nhiên nói: “Anh cũng biết gọi thức ăn ngoài cơ à!”
“Đương nhiên là anh biết gọi thức ăn ngoài rồi ” – Diệp Tự Minh bất đắc dĩ giơ điện thoại di động lên: “Xem ra sau này abh phải thường xuyên nói chuyện với em thôi, sao trong đầu em toàn coi anh là người của thế kỷ trước xuyên đến thế hả.”
“Tôi không hiểu anh thì là lỗi của tôi chắc? Bình thường anh với tôi có gần nhau nhiều lắm đâu, cái gì cũng không nói cho tôi.” – Diệp Xán oán trách, nhìn lại phong cách trang trí lãnh đạm trong này một lượt, tủ quần áo chỉ có ba màu trắng đen xám, làm việc nghỉ ngơi quy củ đến mức khiến người trẻ tuổi có thể giận sôi máu, nói thêm: “Với lại cuộc sống của anh cứ y như lão già cấm dục í.”
Diệp Tự Minh cười nhẹ nhàng một tiếng, hắn cúi đầu nhìn Diệp Xán đang nằm trên giường, bốn mắt chạm nhau, hắn biết nghe lời phải mà theo ý kiến của em trai, hóa giải hiểu lầm, bắt đầu giao lưu.
Hắn nói: “Anh không cấm dục.”