Chương 3: Thế Giới Này Sắp Hỏng Rồi. (3)

Đối diện với ánh mắt này, Lâm Phàm chỉ có thể mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, phương châm chính là, tâm tính rất tốt, vừa rồi chỉ là nhìn nhầm.

Lục Dĩnh quay đầu lại, hai tay khoanh trước ngực, không muốn nói chuyện với gia hỏa kém thông minh này.

TRong xe yên lặng.

Lục Sơn tập trung lái xe, toàn bộ hành trình Lục Dĩnh đều im lặng.

Lâm Phàm nhìn bên ngoài.

Vô cùng hoang vu.

Không có bất cứ sự sống nào cả.

Nhìn mà lòng hoảng hốt.

Có rất nhiều dị thú đi lại trong cái phế thành hoang vu này, nghe thấy tiếng xe Pickup lập tức đuổi theo, nhưng mà không lâu sau đã bị hất đi, nếu như hắn không đi theo bọn người Lục Sơn rời khỏi, mà một mình ở chỗ này đi loạn, kết quả có thể tưởng tượng được.

Nhân lúc đang rảnh rỗi, vẫn nên nghiên cứu âm thanh nhắc nhở mình lúc trước là gì thì hơn.

Hắn không nghĩ rằng trong tình huống mình không có bàn tay vàng vẫn có thể sống mạnh khỏe, cho dù còn sống, sợ cũng không bằng heo chó.

TRước mặt xuất hiện một cái bảng.

- Tên: Lâm Phàm.

- Đẳng cấp: Cấp 0 (0/10)

- Thể chất: 0,9 (tăng cường thể chất có thể tăng lực lượng, cường độ thân thể, tốc độ khôi phục vết thương)

- Nhanh nhẹn: 1,0 (tăng cường nhanh nhẹn có thể tăng lên tốc độ chạy, năng lực phản ứng, tần suất công kích)

-Tinh thần: 0,8 (tăng cường tinh thần có thể giúp não bộ bộc phát càng nhiều một loại lực lượng không thể nhìn thấy, không liên quan đến trí thông minh)

“Điểm tiến hóa: 1”

Ồ… Hóa ra là như vậy, sao mà có cảm giác nhìn cũng chỉ như thế mà thôi vậy?



Hack nào mà nhìn có vẻ cũng chẳng mạnh mẽ lắm.

Lâm Phàm thì thầm trong lòng, cẩn thận kiểm tra, xác định trên bảng này không còn che giấu gì nữa, lúc này mới lấy một điểm tiến hóa mình vừa nhận được kia, thêm vào đẳng cấp.

Cái hắn sợ nhất chính là chỉ nhìn qua một chút đã trực tiếp thêm điểm, cuối cùng phát hiện ra mình đạp phải cái hố ẩn giấu trên bảng thông tin, dùng điểm số tùy tiện như vậy, rất dễ đi đời trong tận thế.

Như vậy thì thật sự xong con bê rồi.

Bây giờ thì tốt rồi, còn có thể thêm điểm, không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Một luồng nước ấm lập tức chảy xuôi trong cơ thể.

Bảng số liệu xảy ra biến hóa

- Đẳng cấp: Cấp 0 (1/10)

- Thể chất: 0,9 ↑ 1,0

- Nhanh nhẹn: 1,0 ↑ 1,1

- Tinh thần: 0,8 ↑ 0,9.

Ba thuộc tính đều thống nhất tăng lên 0,1, cái tỷ lệ tăng số liệu này hơi ít.

Có cảm giác, nhưng cảm giác này không lớn lắm.

Như Lục Sơn trước đó chỉ cần dùng một tay đã có thể kéo được xác con nhím lên, tính sơ qua thì có lẽ là khoảng 250-300kg, nghĩ đến đây đã cảm thấy có chút khủng bố rồi, với cái thuộc tính vừa tăng lên trước mắt này, muốn làm được như vậy, thật sự chỉ như là hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Cảnh sắc xung quanh nhanh chóng thay đổi, đã rời khỏi thành thị, đến lối ra vào, hắn nhìn thấy biển hiệu hoan nghênh của thành thị, tuy nó đã cũ nát hư hỏng vô cùng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ.

Miếu Loan xinh đẹp chào mừng ngài.

Tên thành thị xa lạ, chưa từng nghe nói đến.

Xem ra mình thật sự đã xuyên đến thế giới khác rồi.



Rời khỏi thành thị, xung quanh dần trở nên trống trải, cỏ dại rậm rạp trên đường cái, xe cộ bỏ hoang lộn xộn hai bên, sớm đã bị cây xanh bao phủ, tràng cảnh tận thế tự nhiên mà sinh ra.

Dù đã đóng kín cửa sổ xe, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét gầm gừ của dã thú.

Từng tiếng kéo lên sợ hãi từ sâu trong nội tâm.

Lâm Phàm ngồi ở phía sau cũng theo đó mà hoảng sợ, nếu như không gặp được hai anh em Lục Sơn, kết cục của hắn tuyệt đối sẽ chết trong cái huyện thành hoang vu kia.

Dần dần, phía trước đã xuất hiện kiến trúc khác.

“Cái đó là...”

Từ xa nhìn qua là có thể nhìn thấy tường rào cao ngất, kéo dài cả trăm mét.

Lục Sơn nói, “Đó là tường rào cỡ nhỏ của Miếu Loan, rất nhiều người sống sót đều sinh sống ở đó, trốn tránh dị thú bên ngoài săn mồi, nhưng cho dù có trốn vào trong đó, cũng không phải là an toàn nhất, bởi vì ai cũng không thể biết được tương lai một ngày nào đó, nơi này có thể bị dị thú phá hủy hay không.”

Lâm Phàm im lặng.

Hắn nắm bắt được hai chữ cỡ nhỏ, vậy thì có nghĩa là còn có tường rào cỡ lớn.

Chỉ là đã có tường rào cỡ lớn, vì sao không đi đến nơi an toàn hơn?

Đột nhiên.

Hắn nghĩ đến một khả năng.

Trong tận thế này, dị thú đương nhiên là đáng sợ, nhưng thứ thực sự đáng sợ chính là con người, ngay tại thời điểm không còn gì ước thúc, mọi cảm xúc trong nội tâm đều sẽ bị phóng đại ra.

Nghĩ đến đây.

Lòng bàn tay hắn đổ đầy mồ hôi, cái thế giới xa lạ này rất nguy hiểm, phải cẩn thận, không được khinh thường.

Cho dù có hack thì cũng vậy thôi.

Còn sống thì mới có thể dựa vào hack mà mạnh lên.

Nếu như chết rồi, cho dù có hack cũng chẳng có quái gì mà dùng.