Liên quan đến một cọng lông nào của ta à.
Lâm Phàm ở trong góc tường tỏ vẻ bất đắc dĩ, cái gì mà không cẩn thận thì bị bắt cóc, Lâm Phàm ta nhìn giống kẻ lừa bán người khác à?
Đó là chuyện của kẻ buôn người đó.
Sáng sớm.
Trời u ám.
Sáng sớm, sương lạnh ở huyện Miếu Loan rất dày, bao phủ cả huyện thành, che đi tầm mắt, tầm nhìn chỉ còn khoảng mười mấy mét.
Bây giờ không phải là thời điểm tốt để đi săn, chỉ có thể chờ sương mù tan đi.
Lâm Phàm lấy lương khô ra, uống nước, nuốt.
Người ở chỗ này sẽ không chia sẻ đồ ăn của mình cho người khác, vũ khí là mạng của bọn hắn, đồ ăn cũng thế.
Hắn vừa ăn, vừa quan sát tình hình mọi người ở xung quanh.
Những người sống sót ở tường trong đều có trạng thái rất tốt, chỉ có những người sống sót ở tường ngoài là tinh thần rất tiều tụy, rõ ràng là ở trong hoàn cảnh này, khiến bọn hắn lúc nào cũng căng thẳng, không thể nào an ổn.
Cũng không lâu lắm.
Sương mù bên ngoài tiêu tán.
Lâm Phàm nắm chặt đoản mâu, đứng dậy đi lên sân thượng.
Trương Dũng nhìn bóng lưng Lâm Phàm rời đi, trên miệng nở một nụ cười, ở trong tận thế, hắn ta có thể sống cho đến ngày hôm nay, còn có thể trở thành Liệp Sát giả cấp ba, chính là dựa vào cái miệng này, ngoài ra còn biết suy nghĩ linh hoạt.
Trên sân thượng.
Lâm Phàm quan sát tình hình xung quanh, tối qua tiếng gầm rú của dị thú liên miêng không ngừng, nói rõ số lượng dị thú trong huyện thành này rất nhiều, còn vì sao không nhìn thấy dị thú kết thành bầy, có thể là vì bọn chúng đang ở trong chỗ nào đó hóng mát.
Cũng không lâu lắm.
“Có một con dị thú xuất hiện, là dị thú hồng huyết bình thường.” Lâm Phàm cầm bộ đàm thông báo tình hình.
Rè rè rè…
“Mẹ nó, lại là dị thú hồng huyết, mấy người ai muốn đánh thì tranh thủ đánh đi.”
Bên kia bộ đàm, Trương Dũng cũng chẳng hề coi trọng con dị thú này, cái bọn hắn cần chính là dị thú cấp một, nhưng mà tuy nói như vậy, nhưng lần này bọn hắn ra ngoài chính là bổ sung thịt cho tường rào, dị thú hồng huyết bình thường cứ gặp được là gϊếŧ.
Lâm Phàm nắm chặt đoản mâu, hắn chuẩn bị ra tay, thuộc tính tăng lên, đã khiến hắn có thêm tự tin.
Hắn cần thịt, cũng cần điểm tiến hóa.
Thứ mà các ngươi chướng mắt, lại là thứ mà hắn cần.
Lúc này, một con heo nhà bình thường tiến hóa thành dị thú đang hừ hừ ngênh ngang đi trong khu phố, đừng tưởng rằng nó là heo mà dịu dàng ngoan ngoãn, thật ra sau khi tiến hóa heo rất tàn bạo, toàn thân đều là thịt, tràn đầy sức mạnh.
Sau khi đuổi tận gϊếŧ tuyệt nhân loại, các dị thú chiếm cứ địa bàn mà nhân loại đã từng sinh sống.
“Ừm, trong miệng nó chính là…”
Lâm Phàm nhìn cẩn thận, lập tức nhìn ra, đó là cánh tay người, nói rõ có nhân loại còn sống gặp Dị Thú Trư công kích, sau đó bị ăn mất.
Nghĩ đến đây, Lâm Phàm hít một hơi thật sâu, ngay khi Dị Thú Trư đến gần, cơ bắp cánh tay đột nhiên căng cứng, dốc sức ném mạnh ra ngoài, tốc độ càng nhanh.
“Trúng.”
Trên con đường yên tĩnh, một tiếng phập vang lên, đoản mâu cắm vào chính giữa đầu Dị Thú Trư, trực tiếp xuyên qua, óc cũng bắn ra ngoài.
Bốn chân Dị Thú Trư xụi lơ, ngã lăn ra đất, run rẩy mấy cái rồi không còn động tĩnh gì nữa.
“Điểm tiến hóa +1.”
Thêm điểm, thêm điểm.
Lầu bốn.
Trương Dũng nhìn Lục Sơn nói, “Tiểu tử này xem ra đang rất cảm tạ chúng ta thật tốt, có chúng ta ở đây, hắn có thể không chút kiêng kỵ mà ra tay săn gϊếŧ dị thú.”
Lục Sơn đứng ngay cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một kích vừa rồi kia, hắn ta nhìn thấy rất rõ, trong lòng cũng sợ hãi thán phục năng lực ném mạnh của Lâm Phàm, thật quá chuẩn, hơn nữa lực ném cũng không tệ, tuy chưa đạt đến cấp độ của Liệp Sát giả, nhưng mà thực lực biểu hiện ra, cũng đã đến gần với cấp độ Liệp Sát giả.
Xem ra tương lai một ngày nào đó, trong tường trong của hàng rào Miếu Loan, nhất định có thêm một vị Liệp Sát giả.
Trương Dũng thấy Lục Sơn không để ý đến hắn ta, cũng không nhiều lời nữa.
Nhưng mà hắn ta cũng thích nghe ngóng chuyện Lâm Phàm săn gϊếŧ dị thú, bởi vì người sống sót ở tường ngoài săn gϊếŧ dị thú, cần nộp bảy phần cho bọn hắn, chính là đang làm công cho bọn hắn.
Lúc này.
Lâm Phàm đã kéo Dị Thú Trư lên đến sân thượng, rút đoản mâu ra, lau vết máu trên đoản mâu lên người dị thú, sau đó vác Dị Thú Trư đến lầu bốn.
Hắn biết trước khi mình chưa có thực lực tuyệt đối thì không có quyền nói chuyện, chuyện phân chia phần dị thú săn gϊếŧ được kia cũng không phải chuyện hắn có thể quyết định được.
Quá trình chờ đợi rất khô khan.
Hắn biết mọi người ở trong lầu bốn cũng không dám nghênh ngang tìm kiếm dị thú trong huyện thành.
Dù sao thì loại hành vi này chẳng khác nào tự đi tìm đường chết.
Không biết qua bao lâu.
Có động tĩnh vang lên.
Phía trước xuất hiện một bầy dị thú.
“Sao số lượng lại nhiều như vậy?”
Lâm Phàm cẩn thận đếm hết, tất cả có mười tám con dị thú, đồng thời trong bầy dị thú này, hắn còn thấy được một con dị thú có chút đặc biệt, nhìn hình dáng giống như trâu, sừng rất lớn, sắc bén, trước ngực còn có một vòng hoa văn màu lam.
Cầm bộ đàm lên.
“Có bầy dị thú xuất hiện, có tất cả 18 con, trong đó có một con dị thú cấp hai, năm con dị thú cấp một, còn lại đều là dị thú hồng huyết bình thường.”
Báo cáo kết thúc.
Trong chốc lát.
Bọn người Lục Sơn, Trương Dũng vội vàng chạy lên sân thượng.
Vẻ mặt bọn hắn lộ ra vẻ kích động, nhìn phía xa.
“Đúng là một con dị thú cấp hai, không ngờ đến ngày thứ hai đã gặp được, xử lý một bầy này thôi cũng đủ rồi.” Trương Dũng vô cùng kích động nói.
Dị thú cấp hai có giá trị rất cao.