Chương 24: Ra Khỏi Tường Rào, Bắt Đầu Săn Gϊếŧ. (2)

Lâm Phàm chào tạm biệt lão Vương, sau đó ngồi xổm xuống xoa đầu Tiểu Hi Vọng, “Chờ ta về, sẽ cho ngươi ăn thịt.”

“Lâm thúc, ngươi phải chú ý an toàn, ta sẽ nhớ ngươi.” Tiểu Hi Vọng biết Lâm thúc muốn ra ngoài, thế nhưng nàng nghe nói bên ngoài có rất nhiều quái thú ăn thịt người, trong lòng nàng rất sợ.

Lâm Phàm mỉm cười, xoa đầu Tiểu Hi Vọng, quay người, phất tay về phía bọn hắn, đi vô cùng phóng khoáng.

Hắn và huynh muội Lục Sơn chạm mặt nhau.

Hắn cảm thấy ánh mắt Lục Sơn nhìn về phía mình có gì đó không đúng.

Híp mắt, đánh giá từ trên xuống dưới.

Giống như có thứ gì đó bị cướp đi vậy.



Bên ngoài tường rào.

Mười chiếc xe Pickup chạy trên mặt đường hoang vu.

Chiếc xe Pickup mà Lâm Phàm ngồi có hai huynh muội Lục Sơn, bọn hắn ngồi trong xe, còn Lâm Phàm và một Liệp Sát giả của tường trong thì đang ngồi ở đằng sau xe Pickup.

Từ cái này là đủ có thể nhìn ra được, huynh muội Lục Sơn ở trong tường trong có địa vị không hề thấp, hoặc có thể một người trong đó là Giác Tỉnh giả.

Lúc này, cảnh vật xung quanh nhìn có vẻ như bình lặng, nhưng thật ra ai cũng không biết đang giấu diếm mối nguy hiểm gì.

Đột nhiên, có tiếng gào thét trầm thấp truyền đến.

Lâm Phàm nhìn về phía phát ra tiếng động, rõ ràng là một nhân loại bị Não Thú ký sinh đang đuổi theo xe Pickup, sau lưng nó là xúc tua đang vung vẩy.

Chỉ là các thợ săn xung quanh không hề có bất cứ hứng thú nào cả.



Não Thú cũng là một loại dị thú, nhưng theo bọn hắn thì chẳng có chút giá trị nào cả, cho nên chẳng muốn ra tay, trong nháy mắt đã bỏ xa Não Thú kia.

“Chúng ta đang định đi săn ở đâu thế?” Lâm Phàm hỏi thăm người bên cạnh.

“Trong huyện thành.” Có người trả lời, “Đi săn ở nơi trống trải không phải là lựa chọn sáng suốt, nếu như bị một lượng lớn dị thú vây quanh, cho dù chúng ta có nhiều người đến đâu cũng vô ích, mà huyện thành nhìn có vẻ hoang phế, nhưng có nơi để ẩn núp, có thể ẩn mình ở trong đó, đợi khi phát hiện dị thú, sau đó săn gϊếŧ.”

“Cảm ơn.”

Liệp Sát giả nói cho Lâm Phàm tình hình xong thì không để ý đến Lâm Phàm nữa.

Người sống sót ở tường ngoài mà thôi, không cần thiết phải để ý, đi ra ngoài săn gϊếŧ dị thú, phải chuẩn bị tốt là sẽ tử vong, tác dụng lớn nhất của người sống sót ở tường ngoài chính là khi lâm vào tình cảnh nguy hiểm, sẽ bị bọn hắn xem như pháo hôi, tranh thủ để bọn hắn có cơ hội thoát thân.

Đây chính là tận thế, thật sự cho rằng ai ai cũng cần đoàn kết hay sao?

KHông biết qua bao lâu.

Bất chợt.

Đằng trước xảy ra chuyện.

Một con dị thú tê giác có sừng từ trong bụi cỏ bên đường đột nhiên lao ra, nó húc thẳng cái sừng tê giác cứng rắn của mình vào trong một cái xe Pickup trong đoàn xe, xe Pickup lật nhào trong hư không, người trong xe bị va đυ.ng loạn xạ.

“A… Cứu mạng.”

Dị thú tê giác há cái miệng to như chậu máu, cắn một người sống sót vừa từ trên không rơi xuống, cắn xé, thân thể người kia bị nó cắn be bét máu chia làm hai phần.

Một màn hung tàn như vậy khiến mọi người hoảng sợ.

Con dị thú tê giác này có hình thể lớn gấp đôi tê giác bình thường, vấn đề duy nhất là tốc độ hình như hơi chậm, đồng thời bụng của nó có một vòng vân trắng.

Đây chính là tiêu chí đẳng cấp của dị thú.

DỊ thú hồng huyết bình thường, chính là sau khi biến dị, hình thể trở nên to lớn.



Mà dị thú ở phần bụng có một vòng vân trắng, chính là dị thú cấp một, vị trí đó có huyết tinh.

“Dị thú cấp một, cẩn thận.”

Chiếc xe Pickup bị đυ.ng là chiếc xe thứ sáu, năm chiếc xe Pickup chạy đằng trước cũng không dừng lại, mà tăng thêm tốc độ chạy về huyện Miếu Loan, lúc này muốn giải quyết nguy cơ, chỉ có thể dựa vào bản thân mình, bọn hắn cũng không có tinh thần mà quản đến những thứ này.

Bọn người Lâm Phàm dừng lại, hắn nắm chặt đoản mâu, lần đầu chiến đấu nên hắn có chút căng thẳng, nhưng hắn biết mình không thể nào lui lại được, toàn bộ hành trình đều vô cùng cảnh giác với xung quanh, đề phòng có dị thú xông đến.

Lâm Phàm nhìn tình hình ở phía trước, chỉ thấy người sống sót bị dị thú tê giác kia cắn, máu thịt văng khắp nơi, mãi đến khi nửa phần thân thể sau bị hất ra ngoài, hắn nhìn thấy đối phương không cam lòng mở to hai mắt, đã chết hoàn toàn.

Lục Dĩnh mở cửa xe ra, bước lên trần xe, kéo cung bắn tên,vυ"t một tiếng, mũi tên xé gió mà đi, bắn trúng một con mắt của dị thú, dị thú tê giác bị bắn trúng lập tức gào lên thảm thiết, điên cuồng chạy vào trong bụi cỏ, chỉ chốc lát đã biến mất tăm.

“Lên xe, lập tức rời đi.” Lục Dĩnh nói.

Người bên trong chiếc xe Pickup bị hất kia lập tức leo ra ngoài, phân tán đến những chiếc xe khác.

Đối với người chết kia, bọn hắn không hề nhìn một cái, chỉ lấy đi lương khô trên người đối phương, còn về vũ khí, không cần nhìn đến, gia hỏa bị chết kia chỉ là người sống sót ở tường ngoài mà thôi.

Có vũ khí gì tốt chứ.

Mới ra ngoài, còn chưa săn gϊếŧ dị thú, đã có người chết thảm trong miệng dị thú, điều này khiến Lâm Phàm có chút hoảng hốt.

Nhớ đến lời đối phương vừa nói.

Đi săn gϊếŧ dị thú ở nơi trống trải, quả thật không sáng suốt, chỉ công kích của một con dị thú này cũng quá đáng sợ.

DỊ thú hồng huyết bình thường.

Dị thú cấp một.

Hắn nhớ con nhím dị thú đã bị Lục Dĩnh bắn xuyên đầu kia, nhưng vừa rồi một tiễn kia cũng không thể đâm xuyên qua, đây chính là chênh lệch giữa dị thú sao?