Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 21: Cuộc Đầu Tư Bỏ Ra Tất Cả.

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bản lĩnh không tệ, độ chính xác cực cao, xin lỗi, tôi rút lại lời vừa rồi, cậu thật sự có khả năng đi săn gϊếŧ dị thú.” Lục Dĩnh cảm thấy mình đã quá xem thường đối phương.

Cho dù cô có dùng cung tiễn, cũng chưa chắc có thể nhiều lần bắn chính xác như vậy.

“Không sao cả, cô cũng không biết.”” Lâm Phàm trả lời.

Hắn cảm thấy vận may của mình không tệ, người gặp được ở trong tường rào này, có vẻ đều tương đối thông tình đạt lý, không bởi vì áp lực của tận thế mà trở nên âm u, cố chấp, điên cuồng.

ĐƯơng nhiên, người như vậy tuyệt đối không ít, chỉ là tạm thời chưa gặp được mà thôi.

Dường như Lục Dĩnh nghĩ đến chuyện gì đó, “Đúng rồi, ngày kia sẽ có hoạt động ra ngoài đi săn cỡ lớn, tường ngoài cũng sẽ có người tham gia, anh có hứng thú không, đây sẽ là cơ hội cho anh thay đổi cuộc sống.”

“Ngày kia à, đương nhiên là được, cô đi với anh cô sao?”

“Đi.”

“Được, đến lúc đó tôi sẽ tham gia.”

Lâm Phàm cảm thấy nếu như có hai anh em họ tham gia, vậy thì khả năng bị bán đứng sẽ giảm đi rất nhiều.

Lục Dĩnh rời đi.

Lâm Phàm nhìn bóng dáng cô rời đi, trong lòng hiểu rõ, tất cả lời mời, đều đến từ thực lực của bản thân, khi thực lực có đủ, thì sẽ không có người khinh thường.

Tiếp tục luyện tập ném mạnh.

Đồ thuần thục từ từ tăng lên.

Tất cả là vì ngày kia.

Tường trong.

Lục Dĩnh vừa về đến nhà, đã sớm không còn vẻ lạnh lùng như khi ở bên ngoài nữa, mà là tùy tiện hô to gọi nhỏ.

“Anh, anh ơi…”



TRong phòng bếp, Lục Sơn buộc tạp dề, trong tay cầm thìa, thò đầu ra nói, “Anh đang nấu cơm, có chuyện gì thế, hấp tấp như vậy.”

“Anh, anh có nhớ Lâm Phàm kia không?”

“Ừm, nhớ, chính là người mà chúng ta dẫn về từ huyện Miếu Loan chứ gì, là một người rất lễ phép, rất hiểu chuyện, sao đang yên đang lành lại nhắc đến cậu ta?”

Lục Sơn híp mắt, dường như không hiểu lắm.

Em gái của mình đã được hắn ta huấn luyện, ở bên ngoài rất lạnh lùng, đó chính là để bảo vệ bản thân trong tận thế, dù sao thì bây giờ người xấu quá nhiều, bây giờ đột nhiên nhắc đến một gia hỏa không thân thiết lắm, cái này khiến hắn ta cảnh giác.

Đừng có xảy ra chuyện em gái cải xanh mà mình cực cực khổ khổ nuôi lớn, bị heo ủi rồi chứ.

Lục Dĩnh không chú ý đến vẻ mặt của anh trai, vẫn luyên thuyên nói tiếp, “Hôm nay em gặp được cậu ta, cậu ta đang tập ném mạnh, em thấy cậu ta luôn ném vào một vòng tròn cố định trên vách tường, cảm thấy cậu ta thật đần độn, cho nên nhắc nhở cậu ta, nói cậu ta làm như vậy là không được, nhưng mà anh à, anh có biết gia hỏa này lợi hại lắm không, hai lần em ném đá ra ngoài, cậu ta đều có thể đánh trúng, độ chính xác của cậu ta rất cao, ngay cả sức mạnh cũng rất tốt.”

“Thật sao…” Lần này đến lượt Lục Sơn kinh ngạc, hắn ta nhớ tên tiểu tử này hình như không lợi hại như vậy, bây giờ nghe em gái nói như thế, cảm thấy thật sự có chút lợi hại.

Hắn ta biết rất rõ tính cách của em gái mình, tuyệt đối không vô duyên vô cớ mà khen ngợi người khác, thậm chí sẽ không kể lại.

“Đúng vậy, cho nên em mời cậu ta ngày kia gia nhập đội ngũ đi săn, em cảm thấy người cố gắng như vậy không nên không có chút thành quả nào.” Lục Dĩnh nói.

Ở trong phòng bếp Lục Sơn cụp mắt xuống, thả chiếc thìa trong tay xuống, bước ra ngoài, nhìn em gái mình một tay nuôi lớn từ trong tã lót, giọng điệu vô cùng dịu dàng, “Em gái, anh biết năm nay em 18 tuổi rồi, cha mẹ chúng ta mất sớm, thời gian qua đã rất khó khăn.”

“Anh, anh nói những chuyện đau buồn này làm gì?” Lục Dĩnh nói.

Lục Sơn nói, “Anh không có ý gì khác, anh chưa từng yêu đương, cũng không tìm cho em một người chị dâu.

Nhưng anh cũng hiểu lòng dạ của con gái, em đã trưởng thành rồi, từ sau khi em hiểu chuyện, đã nhìn thấy được lòng người hiểm ác, đối mặt với đám người sống sót điên cuồng kia, nhưng em cũng không thể nhìn thấy được một người ưa nhìn, thành thật, đã bị người ta lừa gạt đi chứ.

Đàn ông rất xấu xa, anh là đàn ông, chẳng lẽ không hiểu tâm tư của đàn ông hay sao?”

Khoan đã.

Lục Dĩnh trừng mắt, đã bị lời của anh trai chọc tức đến đỏ bừng cả mặt.

“Anh, sao anh có thể nghĩ như thế…”

“Chẳng lẽ không phải sao.”



“Phải cái đầu anh ấy.”

Nơi ở vốn dĩ yên tĩnh, trong nháy mắt vang lên tiếng lốp bốp.



Chạng vạng tối.

“Mệt mỏi quá.”

Lâm Phàm vung cánh tay, cảm giác đau nhức tuôn trào, nhưng mà cái cảm giác đau nhức này chỉ cần qua một đêm là ổn, bây giờ thể chất đã lên đến hơn bốn điểm, năng lực khôi phục cũng xem như không tệ.

Hắn không còn cách nào cả, trước mắt chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là bỏ qua tất cả, dốc hết toàn lực xoát đầy độ thuần thục.

Nhìn lên sắc trời.

Cũng nên kết thuc rồi.

- Kỹ năng: Ném mạnh (72/100)

Nghỉ ngơi một đêm thật tốt, ngày mai có thể xoáy đến max cấp rồi.

Đi về chỗ ở của mình.

Hoàng hôn rất đẹp, cảnh sắc xung quanh rất tệ, hoàng hôn trong tận thế không có gì để thưởng thức, ánh nắng nhạt chiếu xuống, phủ đầy những tàn tích.

Xa xa, hắn nhìn thấy ở ngay cửa vào chỗ ở, có một bóng người đang đứng.

“Chú Vương, chú đang…”

Lâm Phàm đến trướcmặt chú Vương, nhìn thấy trong tay chú Vương cầm một thứ gì đó, khá dài, dùng giấy dầu gói lại.

“Cho cậu, cậu xem có ổn hay không.” CHú Vương đưa đồ được bọc gói kia cho Lâm Phàm.

“Cái gì vậy?”
« Chương TrướcChương Tiếp »