Chờ người đàn ông phủ lên lần nữa, đầu ngón tay chà lau khóe môi cô, mùi gỗ trầm hương trong hô hấp của Tần Phạn càng đậm, trong đầu cô ngây thơ mà suy đoán:
Đây chắc là cái tay anh thường xuyên đeo Phật châu, lây mùi hương trên Phật châu.
Tưởng tượng đến anh dùng cái tay thường gảy Phật châu, Tần Phạn cảm giác cả người như hòa tan thành nước, tinh thần cũng bay xa.
Không biết qua bao lâu, trong lúc lăn lộn cô nghe được anh hỏi một câu: “Thích cửa sổ sát đất, hay là tranh sơn dầu?”
Tần Phạn môi đỏ hé mở, không nhớ rõ mình có trả lời không, giống như là có, lại giống như không có.
……
Hôm sau, trời tờ mờ sáng, vốn dĩ Tần Phạn đang an tĩnh ngủ, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy...
Chờ sau khi nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách, cô mới nằm xuống một lần nữa.
Hù chết cô, còn tưởng rằng Tạ Nghiên Lễ đã đi rồi.
Nằm xuống chưa được vài phút, điện thoại gác ở trên bàn trà bỗng nhiên vang lên.
Tần Phạn đi lấy.
Bọc một tấm chăn mỏng ngồi trên sô pha, mở loa ngoài, nhắm mắt lại mệt mỏi nói: “Alo ~”
Giọng chị Tưởng không giấu được vẻ hưng phấn: “đạo diễn Tống vừa rồi cho chị một tin tức vô giá!”
Tần Phạn chậm chạp đáp lại, phối hợp hỏi: “Tin tức gì?”
Chị Tưởng: “đại IP điện ảnh 《 phong hoa 》của đạo diễn thiên tài Bùi Phong chuẩn bị ba năm, tháng này bắt đầu thử vai!!! Là Bùi Phong đấy, đạo diễn Tống nói Bùi Phong và Tạ tổng lúc nhỏ cùng lớn lên trong một cái viện, em nói một câu với Tạ tổng , lấy một cơ hội thử vai chỉ là chuyện thuận tay! Hơn nữa phim điện ảnh của Bùi Phong, tuyệt đối không ai dám cướp vai diễn.”
Nghe thấy cái này tên, biểu tình trên mặt Tần Phạn cũng nghiêm túc lên: “《 Phong Hoa 》 sắp quay sao?”
tuy rằng Bùi Phong tuổi trẻ, nhưng từ chòm Xử Nữ nhất minh kinh nhân lúc sau, chỉ cần là phim điện ảnh anh ra tay chế tác , không có một bộ nào mà không phải tác phẩm kinh điển, bộ《 Phong Hoa 》 này từ khi bắt đầu lên kế hoạch đã rất được chờ mong, bất kể là khán giả hay là diễn viên.
Nhiều là diễn viên muốn có được một vai diễn trong bộ điện ảnh này, mặc dù là vai chỉ có vài giây, đều có thể bạo lên.
Sau khi tắt điện thoại của Tưởng Dung, trong đầu Tần Phạn đều là bộ điện ảnh này.
“Em muốn diễn 《 Phong Hoa 》?”
Đột nhiên, giọng nói mát lạnh dễ nghe của Tạ Nghiên Lễ từ phía sau truyền đến.
Tần Phạn theo bản năng xoay người, lọt vào trong tầm mắt đó là hình ảnh anh khoác áo tắm dài màu trắng của khách sạn, không nhanh không chậm mà lau mái tóc ngắn.
Cô không quan tâm phải nói với việc anh điều tra người, vai diễn này càng quan trọng hơn, vì thế lập tức gật đầu: “Muốn, nghe nói Bùi Phong với anh là bạn từ nhỏ, anh có thể giúp em lấy một cơ hội thử vai không?”
Ánh mắt dừng ở vết cào ái muội hơi sưng ở cổ áo của anh, Tần Phạn cảm thấy, bọn họ vừa mới trải qua một đêm vui sướиɠ, giúp cô lấy một cơ hội thử vai đơn giản như này, Tạ Nghiên Lễ chắc là sẽ không cự tuyệt.
Tay Tạ Nghiên Lễ dừng lại, ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn cô: “Còn nhớ rõ lời thề son sắt em nói lúc tiến vào giới giải trí không?”
Tần Phạn chần chờ một giây, muốn nói là không nhớ rõ.
Nhưng trí nhớ lại rất rõ ràng, lúc ấy cô nói: Tuyệt đối không cần bất cứ tài nguyên gì của gia tộc, dựa vào thực lực của chính mình đứng trên đỉnh cao của giới nghệ sĩ!
Tạ Nghiên Lễ xác định cô đã nghĩ tới, ngữ khí nhàn nhạt: “Cho nên tôi làm sao lại để em bị vả mặt nhanh như vậy.”
Tần Phạn cân nhắc một chút việc bị vả mặt và cơ hội được diễn phim điện ảnh của Bùi Phong. Sau đó di chuyển tầm mắt, không hề có lý nhưng vẫn mạnh miệng biện giải: “ Tối hôm qua em mệt, đầu óc không tỉnh táo, hoàn toàn không nhớ rõ trước kia nói gì.”
“Anh phải chịu phần lớn trách nhiệm!”
Sau khi chốt hạ câu này, Tần Phạn cuộn chặt chăn, ngồi thẳng tắp trên sô pha, vẻ mặt đúng lý hợp tình nhìn Tạ Nghiên Lễ.
Tạ Nghiên Lễ cười như không cười, ném cái khăn lông đã ướt một nửa trong tay lên mặt Tần Phạn: “Hiện tại tỉnh táo chưa?”