Chương 11: Bùi Phong này càng không dễ trêu chọc

Tần Phạn chân dài, hai ba bước liền đuổi kịp Hoa Dao đang cố ý cọ tới cọ lui, đứng ở phía sau cô ta.

Tần Phạn đột nhiên xuất hiện, Hoa Dao sợ tới mức thiếu chút nữa ném gậy selfie xuống đất.

Tần Phạn vững vàng mà đỡ lấy tay cô ta, một khuôn mặt tuyệt đẹp không hề tỳ vết chen vào màn hình, cô nghiêng nghiêng đầu: “Hóa ra cô đang phát sóng trực tiếp nha ~”

“A, mặt tôi thật kỳ quái.”

Hoa Dao vội vàng đem màn ảnh dịch ra xa, sợ là vừa rồi các cô cùng khung hình bị chụp lại.

Đùa sao, cô ta bật filter, mặt mũi ngũ quan nhìn vô cùng xinh đẹp, nhưng mà sau khi Tần Phạn xuất hiện, các đường nét trên khuôn mặt trực tiếp biến dạng.

Sợ Tần Phạn đuổi theo lại đây, Hoa Dao cũng không dám dây dưa, vội vàng nhanh chóng biến mất, vừa chạy đi, vừa tự mình cứu vãn:

“Ha ha ha, tiểu tỷ tỷ Tần Phạn thật thích nói đùa.”

Giọng Tần Phạn trong trẻo dễ nghe nói: “Tôi không nói đùa nha, camera của điện thoại cô hình như là hỏng rồi.”

Nhìn bóng dáng Hoa Dao đã đi xa, gương mặt biểu tình nghi hoặc của Tần Phạn mới đột nhiên biến mất, ánh mắt lạnh lẽo.

Tưởng Dung thở hắt một hơi: “May là em phản ứng kịp thời.”

Tần Phạn đáp trả Hoa Dao bằng nhan sắc ngay tại chỗ, cô ta sẽ không dám nhân cơ hội dẫm Tần Phạn, bằng không chính là đánh bị thương kẻ địch 1000 tự mình tổn hại 800.

Xét cho cùng, ngày thường Hoa Dao xây dựng hình tượng mặt mộc, là cô gái xinh đẹp ngọt ngào.

Hai người liếc nhau, từ trong mắt nhau thấy được ý — sống sót sau tai nạn.

Nếu không phải phản ứng nhanh, tuyệt đối làm dậu đổ bìm leo.

Đối với sự cố phát sóng trực tiếp của Hoa Dao lần này, trên mạng cũng chỉ có fans truyền bá trong phạm vi nhỏ, không có tác động gì quá lớn.

Trở lại xe bảo mẫu.

Tần Phạn dựa vào ghế xe, hai tay ôm cánh tay, lẳng lặng mà nhìn người đại diện nhà mình.

Chờ cô ấy giải thích.

Tưởng Dung nghĩ đến mình vừa rồi trong văn phòng Lâm tổng tự ý chủ trương, chột dạ mà hắng giọng, nói: “Khụ, nếu lúc ấy chị không nói như vậy, em có tin Lâm tổng ngay tại chỗ có thể phong sát* em một trăm năm hay không!”

*ở đây là 雪藏:có nghĩa là dùng để chỉ một nghệ sĩ nào đó có sự nghiệp đang phất lên, nhưng đột nhiên biến mất, sau vài tháng, thậm chí vài năm, lại xuất hiện trở lại, do vi phạm một số “quy tắc ngầm”.

VD: vào những năm 1980, Lưu Đức Hoa đã biến mất trong 400 ngày vì không gia hạn hợp đồng 5 năm với Wireless

Tần Phạn thất thần, khẽ hừ một tiếng: “Em có thể chấm dứt hợp đồng.”

“Em có tiền không?”

Tần Phạn: “……” Có tiền, đều là tiền của Tạ Nghiên Lễ.

Mấy năm nay trong giới giải trí cô diễn đều là vai nhỏ. Thời gian còn lại đều dùng để nghiên cứu kỹ thuật diễn xuất, cũng không kiếm được nhiều tiền……

Tuy rằng cô có thể tùy ý dùng thẻ của Tạ Nghiên Lễ, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh sáng sớm hôm nay anh hỏi cô có còn nhớ lời nói trước khi tiến vào giới giải trí hay không.

Cô muốn dựa vào chính mình gây dựng sự nghiệp!

Dùng thẻ của Tạ Nghiên Lễ để trả tiền vi phạm hợp đồng, khác gì có anh hỗ trợ.

Tần Phạn uể oải mà lắc đầu: “Không có…… Tiền.”

Tưởng Dung: “Vậy cũng không phải không được, đến lúc đó chị hỏi thăm một chút, tìm cơ hội gặp mặt đạo diễn Bùi Phong một lần.”

Theo hiểu biết củacô ấy, bối cảnh của đạo diễn Bùi thuộc cao tầng, cho dù là người kia gây khó dễ cho Tần Phạn cũng llaf cao tầng, nhưng muốn loại bỏ người đạo diễn Bùi tự mình chọn cũng không dễ dàng.

Nhưng Tưởng Dung cảm thấy người kia không có khả năng cùng giai tầng với đạo diễn Bùi. Thuộc cao tầng cũng chỉ có mấy nhà ít ỏi, ai có thể nhàn rỗi không có việc gì mà dùng hết sức lực đi gây khó dễ cho một minh tinh nhỏ nhoi vô danh trong giới giải trí như Tần Phạn chứ.

Nghe được Tưởng Dung giải thích, Tần Phạn ngẩn người, nghĩ đến cái gì đó, rũ lông mi, ngữ điệu có chút ảm đạm: “Chị nghĩ không sai.”

Cái người chỉnh cô sau lưng chắc chắn không dám trêu chọc Bùi Phong.

Nhưng mà Bùi Phong này càng không dễ trêu chọc.