Tạm có thể xem nghệ sĩ đó là nhân vật lão làng.
Nhờ vận đỏ trong show giải trí này nên về sau hắn được Tụ Tinh bồi dưỡng nhiều hơn – Đồng thời, hắn cũng là người nắm giữ một phần cổ phần của Tụ Tinh.
Cũng vì vậy, lúc hắn làm mấy chuyện xấu xa thì càng không lo ngại điều gì – Dõi mắt nhìn khắp giới giải trí, những người bị hắn ra tay thành công nhiều vô số kể, thậm chí có thể tính từ học sinh cấp hai vị thành niên cho đến các nghệ sĩ, vì muốn trèo lên cao mà không tiếc bất cứ giá nào. Mà ở Tụ Tinh, những người thế này nhìn đâu cũng thấy.
Không có con đường diễn viên, lại mang hợp đồng trên người, chỉ có thể đánh liều. Bị người phía trên chèn ép, không thể tranh được tài nguyên tốt, chỉ có thể đi đường tắt như vậy.
Ngày từ lúc ký hợp đồng với Tụ Tinh, dựa theo quy định, nàng học lên năm nhất mới hoạt động, vậy nên vẫn chưa xuất hiện ở công ty lần nào.
Vì thế, phim truyền hình duy nhất nàng tranh thủ được – Cũng chính là [Quân Lâm]. Sau đó nàng mới bị 'Lão tiền bối' này để mắt tới, dời sự chú ý lên đầu nàng.
Đáng tiếc, người này tự mình đào mộ chôn mình, đυ.ng phải người không nên đυ.ng.
Kết cục, trở thành một con chó dữ mà người người trong giới giải trí đều muốn đánh, ngay cả Tụ Tinh cũng cây ngã khỉ chạy
(*). Vỏn vẹn nửa năm, hàng loạt tội danh như trốn thuế, lậu thuế, khống sổ sách, quy tắc ngầm,... bị đẩy lên hot search, trang đầu weibo suốt một tháng trời!
*
Nhưng Tăng Tiểu Vũ không hiểu 'Kịch hay' này có ý nghĩa gì, vì thế em chỉ có thể đáng thương theo đuôi Tả Tiễn, nhân tiện còn lấy một cái dù đen trong balo ra, định che nắng cho Tả Tiễn.
Tả Tiễn có mặc áo chóng nắng khi đến đây. Thành phố H nổi tiếng thời tiết mùa hè vô cùng nóng nực, chẳng ai có thể chịu nổi bị nướng cả ngày.
Nhưng bây giờ chẳng thể tiếp tục công việc nữa, thời tiết thì quá nóng nực nên đành phải cởi ra.
Lúc Tăng Tiểu Vũ ra cửa, Trần Song đã chặn em lại dặn dò, bảo em phải chăm sóc Tả Tiễn thật kỹ, đừng để Tả Tiễn bị phơi nắng đen da.
Nếu không, hai ngày sau sẽ gặp rắc rối khi quay về đoàn phim, thành quả quay phim sẽ không được tốt. Hai màu da có sự khác biệt quá lớn sẽ tạo thêm nhiều việc cho chuyên viên trang điểm và cả phía ánh sáng!
Có thể nói chị Song là một người vô cùng có trách nhiệm!
Tả Tiễn nhìn Tăng Tiểu Vũ xách theo túi lớn túi nhỏ, trong tay còn ôm theo một bình nước. Nàng chủ động cầm dù, tiện tay cầm bình nước uống vài ngụm, giảm bớt gánh nặng cho Tăng Tiểu Vũ, thở dài nói "Vậy chúng ta quay về đi, nghỉ trưa một lúc, tối quay về đoàn phim. Không thể làm trễ tiến độ quay phim được."
Mặc dù đã xin hai ngày nghỉ, nhưng nàng là nhân vật chính, ít nhất cũng chiếm hết mười mấy cảnh quay.
Thiếu nàng, những cảnh quay liên quan sẽ không thể thực hiện được, kéo dài thời gian của đoàn phim, mà nàng và đạo diễn lại không muốn sử dụng cascadeur, vậy nên sau này sẽ rất phiền phức.
"Vậy còn bên..." Tăng Tiểu Vũ chần chờ hỏi.
Tả Tiễn quay đầu nhìn bên kia đường.
Không còn đạo diễn chỉ huy show nữa, người phụ trách đang tháo biểu ngữ xuống.
Nhóm du khách gần đó cũng dần dần khôi phục lại vẻ náo nhiệt hằng ngày. Hiện giờ nàng chỉ mặc quần áo bình thường, nếu trên mặt không trang điểm, có lẽ đã sớm bị người dân thành phố H vây quanh rồi.
Nàng cười một tiếng, xoay người lại "Đi trước đi, show giải trí này..." Tả Tiễn tiếp lời đầy ẩn ý "Có lẽ phải dừng lại ở đây rồi."
Tăng Tiểu Vũ mông mông lung lung đi theo Tả Tiễn.
Ở đây không tiện đón xe cho lắm, cả hai đứng ven đường đợi một lúc lâu. Vì lo lắng Tả Tiễn bị người khác nhận ra nên cũng chẳng thể chạy đến giành xe với họ được.
Tăng Tiểu Vũ gầy như hạt đậu mầm, chẳng thể giành lại những du khách đang đổ xô đi ăn trưa. Một lúc lâu sau, cả hai vẫn chỉ có thể quanh quẩn ở đây.
Hai người mặt mày ủ dột ngồi dưới gốc cây ăn kem, Tả Tiễn liếʍ vòng quanh cây kem, buồn bực nói "Em nói xem, sao hôm nay chúng ta xui xẻo dữ vậy..."
Tăng Tiểu Vũ ủy khuất đáp lời "Đây là địa điểm du lịch mà, hơn nữa đang là mùa cao điểm..."
Vì thế lại càng khó bắt xe hơn nữa.
Lại còn đắt đỏ nữa chứ! Toàn là xe đen!
Tả Tiễn càng sầu não hơn.
Ngay thời điểm cả hai đang phiền muộn, bỗng nhiên có một nữ sinh đi đến.
Nữ sinh mặc một chiếc váy hoa dài hở lưng, phía trên là nón cói sáng màu, bên trái nón cói còn trang trí một bông hoa. Vô cùng phù hợp với không khí giữa hè này.
Đôi mắt ẩn sau kính mát của Tả Tiễn chớp chớp, bỗng nhiên nghiêng đầu sang, nói nhỏ với Tăng Tiểu Vũ "Em nhìn kìa, người đẹp!"
Vẻ mặt Tăng Tiểu Vũ tràn đầy hoảng sợ, quay đầu sang phản bác "Chị có chị Tinh Nhàn rồi!"
Tả Tiễn đầy vẻ vô tội: "..."
"Cậu..." Có vẻ nữ sinh đang muốn đến chỗ các nàng.
Cô tháo kính mát, đi đến bên cạnh nàng rồi tháo cả chiếc nón trên đầu xuống. Tả Tiễn chớp mắt một cái, phủi mông đứng dậy, cười hỏi "Có chuyện gì vậy?"
Nữ sinh đỏ mặt, nhìn chăm chú Tả Tiễn hồi lâu, sau đó mặt đỏ bừng hỏi "Cậu, cậu thật sự là Tả Tiễn hả?"
Tả Tiễn cúi đầu, tuột kính mắt tới chóp mũi, sau đó nhanh chóng đẩy lên, đưa một ngón tay lên trước môi "Suỵt–!"
Nữ sinh vui mừng phấn khích, hai chân còn giẫm nhảy trên đất.
"Tớ, tớ là người vừa báo cảnh sát, là người dân nhiệt tình của thành phố!" Cô gái khẩn trương xoa xoa hai tay, kẹp mũ bên hông, giới thiệu đơn giản về bản thân, xong lại hỏi tiếp "Các cậu đứng đây không đón được xe phải không? Hay là tớ đưa các cậu đi?"
"Có tiện đường không?" Tả Tiễn sửng sốt.
Nàng còn tưởng rằng cô gái trước mắt là du khách nhân kỳ nghỉ đến đây du lịch.
"Tiện chứ!" Cô gái nhanh chóng gật đầu đáp lại, chỉ chỉ một chiếc xe nhỏ vô cùng đáng yêu gần đó "Tớ đã mở điều hòa trong xe rất lâu rồi, các cậu lên xe sẽ không bị nóng."
Cô gái này quá đáng yêu.
Tả Tiễn cười híp mắt "Vậy làm phiền cậu rồi, tớ và trợ lý của tớ đã ở đây chờ xe rất lâu luôn ấy."
*
Cô gái đưa cả hai đến trước cửa khách sạn, Tả Tiễn bước xuống xe.
Vì chỉ là nơi ở tạm thời nên khá nhỏ, hơn nữa nó còn được xây giữa khu dân cư nên trông lại càng chật hẹp hơn.
Nhưng cũng không còn cách nào khác – Đang là mùa du lịch, muốn đặt một gian phòng chẳng dễ dàng. Muốn một nơi khá hơn chút thì giá cả cũng phải đắt đỏ hơn nhiều, không phải gió thổi tới là Trần Song có tiền, chẳng ai có thể kiếm tiền dễ dàng.
Ở một nơi nhỏ hẹp, không có ti vi hay dụng cụ truyền thông, trong phòng chỉ có hai chiếc giường và một ấm đun nước – Vậy mà ba người ở hai ngày tốn hơn hai nghìn!
Trước khi bước vào Tả Tiễn nghe cô gái gọi mình lại.
Nàng xoay đầu lại nhìn, cô gái cầm máy ảnh trên tay, đứng cạnh xe, nhìn tới nhìn lui một lát, sau đó cười hỏi nàng "Tớ, tớ có thể chụp một tấm với cậu không?"
"Được chứ." Tả Tiễn cười híp mắt, nhanh chóng bảo Tăng Tiểu Vũ phụ chụp ảnh.
Trong khách sạn có nơi phục vụ rửa ảnh, cô gái trả hai mươi đồng, sau đó cầm ảnh xin chữ ký Tả Tiễn ở mặt sau.
Chủ khách sạn không nhận ra Tả Tiễn là ai, đứng dựa bên tường cắn hạt dưa, cười cười hỏi dò "Ngôi sao lớn tới đây du lịch à?"
Tả Tiễn không có ấn tượng quá tốt với chủ của khách sạn, thuận miệng đáp lời "Không phải, giả đó, giả chữ ký, ký một tấm năm đồng, bán một tấm tôi có thể nhận được hai xu."
Ông chủ bĩu môi, quả nhiên sau đó không còn để ý đến bên này nữa, tiếp tục cắn hạt dưa xem truyền hình, nhổ đầy vỏ hạt dưa ra ngoài tiệm, thỉnh thoảng còn cố tình cãi nhau với dì dọn vệ sinh.
Đây là việc xảy ra hằng ngày, ông chủ tham lợi nhưng lại lười biếng, thường xuyên ném một đóng rác ngoài cửa.
Công nhân phụ trách vệ sinh của khu này đã nói rất nhiều lần, nhưng lần nào ông cũng chẳng để tâm đến. Phận làm công nhân chỉ còn biết nhận thêm vô số việc, dẫu sau đây cũng nằm trong phạm vi phụ trách của họ.
Tả Tiễn lắc đầu một cái, đưa hình cho cô gái, nháy mắt ra hiệu với cô.
Cô gái hiểu ý không gọi thẳng tên Tả Tiễn cũng không nói chuyện lớn tiếng nữa – Ai biết được có thể ông chủ hám lợi này sẽ mượn Tả Tiễn làm mánh lới để chào khách.
Nhưng trước khi đi cô gái còn nói nhỏ cổ vũ "Tả Tiễn, cố gắng lên... Còn nữa, cậu... cậu rất đẹp đó!"
Vừa nói xong liền cuống quýt chạy đi mất.
Tả Tiễn nhún vai nhìn đồng hồ, không để tâm đến ông chủ đứng phía sau.
Quả nhiên lên lầu là nhìn thấy Trần Song trong phòng, cô đang gõ gì đó trên laptop, trông có vẻ rất bực bội.
Thấy Tả Tiễn bước vào, Trần Song không tiếp tục làm nữa, nhìn thoáng qua di động đang rung, sau đó lên tinh thần, mỉm cười hỏi "Về rồi?"
Cô tỏ vẻ không có chuyện gì, tiếp tục hỏi nàng "Trưa nay muốn ăn gì? Chị ra ngoài mua."
Một người đại diện chuẩn mực nhưng giờ trông dáng vẻ lại như bảo mẫu của mình.
Tả Tiễn cảm thấy đau lòng.
Lúc này điện thoại trên tay Trần Song lại reo lên, nàng nhìn một cái, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Ngay lúc nàng định từ chối cuộc gọi thì Tả Tiễn nhanh chóng ngăn lại.
Hiện giờ thị trường vẫn chưa đào thải di động bật nắp, vì nghề nghiệp đặc thù nên Trần Song có ba chiếc điện thoại, mà cái đang reo này là cái dùng để liên lạc cho nhân viên trong công ty.
Phía trên nhảy lên dòng chữ: Sếp.
Mà điều đáng nói là trên màn ảnh hiện lên mấy thông báo tin nhắn, tất cả đều mang ý chỉ trích Trần Song.
Tuy câu chữ không khó nghe nhưng lại rất mất lòng.
Mặt Tả Tiễn cũng trầm xuống theo.
Nàng nhìn Trần Song một cái, sau đó chỉ một ngón tay về phía giường, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Trần Song sửng sốt, cô cũng không hiểu tại sao – Rõ ràng đứng trước mặt cô là thiếu nữ chỉ vừa mới qua tuổi mười chín, nhưng giờ phút này lại tạo nên áp lực chèn ép vô hình, thậm chí cô còn chẳng nói được chữ nào, ngoan ngoãn làm theo ánh mắt Tả Tiễn, di chuyển đến mép giường ngồi xuống.
Tăng Tiểu Vũ cũng hoảng sợ, lập tức dịch mông ngồi xuống giường cạnh Trần Song.
Cả hai tựa vào nhau, hệt như hai người bạn nhỏ phạm sai lầm.
Ôm chiếc cặp bé, vừa thấp thỏm ngồi chờ mẹ kết thúc cuộc gọi với chủ nhiệm lớp, vừa buồn đến mức không thể nào tả nổi khi phải chuẩn bị nghênh đón cơn bão sắp ập đến.
Rất nhanh điện thoại đã kết nối được, vừa mở ra, Tả Tiễn nhanh chóng đưa điện thoại cách xa tai một đoạn.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nam tức giận thở hổn hển "Trần Song! Cô còn dám ngắt điện thoại?! Cô có biết show này đang hot không? Làm hỏng show rồi cô có thể đền nổi tiền bồi thường sao! Con mẹ nó, cô cút cho tôi!"
Tả Tiễn xoa xoa vành tai.
Vốn dĩ nàng muốn tiên lễ hậu binh
(**), nhưng có lẽ giờ chẳng cần nữa rồi.
Trần Song lúng túng, tựa hồ không nghĩ tới sẽ bị Tả Tiễn phát hiện tình trạng của mình và cấp trên thế này.
Dường như Tả Tiễn không ngạc nhiên lắm, thậm chí nàng còn cười khẽ một tiếng.
Đầu dây bên kia nhận ra giọng nói không giống, liền hỏi "Cô là ai? Trần Song đâu? Để cô ta nghe máy – Tôi nói cho cô, nếu hôm nay cô ta không giải thích rõ ràng với tôi thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc cút ngay!"
Nói chuyện chưa được hai câu, đối phương lại bắt đầu rống to ồn ào.
"Được, cút thì cút thôi." Tả Tiễn dựa vào tủ bên tường, nhìn thấy trong tủ đầy bụi bặm, trong lòng thở dài một hơi.
Thật ra nàng đã sớm có ý định tính đến chuyện hủy hợp đồng.
Nhưng nếu trực tiếp hủy hợp đồng nàng lại lo lắng phải kiện tụng tốn nhiều thời gian làm trễ nãi tiến trình quay phim, bỏ lỡ mất [Quân Lâm], vì thế cứ kéo dài mãi đến giờ vẫn chưa đá động.
Nhưng chuyện đã đến nước này xem ra không còn là vẫn đề lãng phí thời gian nữa – Họ không tuân thủ theo quy ước, vậy quyền tự do cũng không còn trong tay mình nữa. Có thể sau này sẽ lại phát sinh những chuyện tựa như show giải trí hôm nay.
Biết được chuyện của Trần Song trong công ty, càng khiến nàng khó chịu hơn nữa.
Nàng không muốn vì những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này mà ảnh hưởng đến quan hệ của mình với Trần Song.
Đầu dây bên kia bị Tả Tiễn ngắt lời, sau đó suy đoán là ai, chần chừ một lúc, nghiến răng hỏi "Tả Tiễn?!"
"Đúng, là tôi." Tả Tiễn bĩu môi, nhìn đồng hồ trên tay, đảo mắt một vòng, ho nhẹ rồi nói tiếp "Hôm qua chị Tinh Nhàn còn hỏi tôi chuyện hủy hợp đồng, sếp à, lần này ông đắc tội sai người rồi!"
Nói xong Tả Tiễn không chờ bên kia hoàn hồn đã ngắt máy trước.
Trần Song mang vẻ mặt đầy mơ hồ nhìn di động, sau đó lại nhìn Tả Tiễn không thể tưởng tượng nổi "Khi nào Lục Tinh Nhàn..."
Tựa như nghĩ đến điều gì đó, từ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi chuyển thành suy nghĩ sâu xa, sau đó tựa như đã thông suột, gật đầu một cái "À, cũng đúng... Quan hệ của em và Lục Tinh Nhàn đã như vậy rồi..."
Tả Tiễn nghe xong, mặt đầy hắc tuyến.
Cái gì mà quan hệ của nàng và Lục Tinh Nhàn đã như vậy rồi!
Nàng...
Rõ ràng nàng và A Nhàn đã sớm như vậy rồi!
_____________________
(*) Cây ngã khỉ chạy – 树倒猢狲散
: muốn nói người mạnh mẽ sụp đổ thì những người phụ thuộc vào họ cũng sẽ bỏ đi, câu nói mang ý trào phúng.(**) Tiên lễ hậu binh – 先礼后兵
: Nói lý lẽ thuyết phục trước, sau đó mới dùng đến áp lực.Đôi lời editor:Đáng lý ra chương này đã đăng từ tối rồi, mà hổng hiểu sao hông đăng nhập truyenhdt.com được QAQ Cảm giác edit chương này dài miên man luôn í huhu