🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Qua một hồi sắp xếp vị trí, thảo luận kịch bản, điều chỉnh ánh đèn, máy quay thì đạo diễn cũng lên tiếng có thể bắt đầu buổi họp báo được rồi.
Thời tiết hôm nay không thích hợp lắm – bây giờ là mùa đông, các diễn viên đều mặc lễ phục. Thời trang đánh tan thời tiết, vì vẻ đẹp không thể quan tâm đến nhiệt độ được.
Tả Tiễn thì đỡ hơn chút, đây là bộ lễ phục được Diêu Lam cho mượn trong lúc khẩn cấp, phối với đôi giày cao gót. Tả Tiễn mặc thêm quần thu
(*) bên trong. Nhưng vì bộ lễ phục có đường xẻ tà nên nàng phải xắn quần lên cao hơn đường xẻ.
Hiện tại đứng phía dưới bục là những người phụ trách thiết bị đang thảo luận. Có vẻ như họ thảo luận rất khí thế, đối mắt nhìn nhau đầy suy nghĩ.
Dáng người cường tráng cũng phải đổ mồ hôi lạnh!
Người dẫn chương trình không ngừng để ý để những thiết bị máy móc, mặc dù cô không quen biết nhϊếp ảnh gia ở đây, nhưng cũng biết nếu chụp được hình ảnh nào đặc biệt có giá trị, người phụ trách thiết bị sẽ được tăng lương, tương lai cũng thuận lợi hơn, người dẫn chương trình như cô đương nhiên cũng sẽ được tăng lương cùng.
Mà những vị trí máy quay này thỉnh thoảng sẽ quét qua Tả Tiễn... người dẫn chương trình cười cười, nhìn Tả Tiễn đầy nghiền ngẫm, dẫn lời cũng hay nhắc đến tên nàng.
*
Dù sao cũng là nhờ một diễn viên xin nghỉ nên Tả Tiễn mới có cơ hội thử vai thành công và nhận được vai này. Tuy lúc đến buổi họp báo nàng có nhận được kịch bản nhưng những lần tuyên truyền trước đây của phim chưa hề xuất hiện tên Tả Tiễn.
Cũng vì thế buổi họp báo này còn có một nhiệm vụ là tổ phụ trách quay hình phải giúp người dẫn chương trình làm nóng bầu không khí, giới thiệu nhân vật phụ, dẫn lời cho Diêu Lam. Làm bầu không khí sinh động hơn khiến mọi người không quên được bộ phim [Quân Lâm].
Xét từ góc độ khác thì đây là cơ hội giúp nàng xuất hiện nhiều trên ống kính. Có thể nói hôm nay Tả Tiễn biểu hiện tốt xấu thế nào thì sẽ có ảnh hưởng thế ấy đến sự phát triển sau này của nàng.
Tả Tiễn là người thứ hai bước lên bục, vì có nhiệm vụ khác nên vừa lên nàng đã đứng bên cạnh người dẫn chương trình.
Dưới sân khấu vang lên không ít tiếng vỗ tay, Tả Tiễn hơi bất ngờ, không biết vì sao lại thế. Thế nhưng trên mặt nàng vẫn giữ vững nét tươi cười đi vào lòng người. Nhìn về phía hàng ghế khán giả đã đợi rất lâu cất tiếng chào "Xin chào mọi người, cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến dự buổi họp báo của [Quân Lâm], xin cảm ơn."
Người dẫn chương trình vừa vỗ tay theo nhịp trống vang lên vừa bước đến bên cạnh Tả Tiễn, cười nói "Nếu Tả Tiễn đã đến đây rồi có phải em sẽ tham gia nhận một vai trong [Quân Lâm] không?"
Tả Tiễn đối đáp phụ họa theo, dựa trên kịch bản vừa nãy luyện tập mà làm. Sau cùng trở về vị trí của mình.
Nàng có mấy câu thoại sẽ trò chuyện với Diêu Lam. Ở kiếp trước buổi họp báo này diễn ra rất thuận lợi, tuy vậy nó lại không có điểm nhấn ấn tượng. Xét về mục đích tuyên truyền thì chưa đạt được hiệu quả tốt nhất. Thế nên sau này đoàn phim còn phải đầu tư tuyên truyền thêm lần nữa.
Nàng nhìn một vòng xung quanh, thấy Tôn Gia Di đang đối mắt ra hiệu với nữ diễn viên bên cạnh. Tả Tiễn nhướng mi cong môi cười.
Điểm nhấn ấn tượng đến rồi đây.
Sau khi các diễn viên nhao nhao giới thiệu xong thì người dẫn chương trình dựa theo kịch bản nói tiếp "Nghe nói đạo diễn yêu cầu rất cao về việc tuyển diễn viên. Hầu như mỗi diễn viên đều phải có tài năng. Thậm chí trong đoàn có không ít người phải trải qua kiểm tra kỹ năng chuyên môn?"
Tả Tiễn cười híp mắt gật đầu, chân thành đáp "Đúng vậy. Tuy tôi vào đoàn phim không lâu nhưng cũng biết để có thể diễn tốt vai nữ chính chị Diêu Lam phải chăm chỉ luyện tập lục nghệ quân tử
(**), ngoài ra còn am hiểu nhiều loại nhạc cụ cổ điển. Chị ấy vô cùng tài giỏi đấy!"
Nhưng đáng lẽ tiếp theo microphone phải được truyền đến tay Diêu Lam thì Tôn Gia Di lại cầm lấy. Tựa như rất quyết tâm, cô ta đứng lên nhìn vào ống kính cười nói "Trong đoàn phim chúng tôi không chỉ có chị Diêu Lam tài giỏi mọi mặt đâu. Nghe nói lúc Tả Tiễn phỏng vấn nhân vật Lâm Tiễn Tiễn đã nói với đạo diễn em ấy có không ít tài năng, nào là đàn tranh, cưỡi ngựa,... ngay cả thư pháp cũng biết. Tôi còn nghe nói thậm chí sau này những cảnh quay nguy hiểm em ấy cũng không cần thế thân!"
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngây người ra, ngay cả người dẫn chương trình cũng không ngoại lệ.
Kịch bản trên tay bọn họ đều giống nhau, đương nhiên họ cũng biết – đoạn này không có lời thoại của Tôn Gia Di!
Thậm chí những đoạn tiếp theo Tôn Gia Di cũng không có thoại. Cô có thể lên sân khấu là nhờ nhận một vai diễn không lớn không nhỏ, đến đây chỉ có mục đích là lộ mặt với công chúng mà thôi.
Nếu chỉ nghe bề ngoài thì sẽ cảm thấy lời nói của Tôn Gia Di là đang tâng bốc Tả Tiễn, khen nàng có nhiều tài năng. Nhưng thật chất sâu bên trong là đang chà đạp Tả Tiễn, nói nàng dựa vào đạo diễn mà nhận được vai!
Người dẫn chương trình là một dân lão làng đầy kinh nghiệm, nhìn qua liền biết có người giở trò quậy phá.
Lập tức nhíu mày, vẻ mặt không vui liếc nhìn Tôn Gia Di. Nhanh chóng bước đến đứng bên cạnh Tả Tiễn đối mắt trao đổi.
Người dẫn chương trình thấy Tả Tiễn vẫn thản nhiên, tựa như đã có dự tính rồi. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười nói "Thật không, chuyện này rất bất ngờ với chúng tôi đấy. Con gái bây giờ biết được đàn tranh, thư pháp đã được xem là rất giỏi rồi... không ngờ Tả Tiễn còn biết cưỡi ngựa?"
Tả Tiễn mím môi cười, ánh mắt nhìn Tôn Gia Di không rõ ý gì, tựa như đang cảm ơn cô ta đã quậy phá giúp nàng có thêm cơ hội lên ống kính nhiều hơn, thấy Tôn Gia Di đang cười đắc ý, Tả Tiễn cũng cười đáp lời "Hồi nhỏ tôi có học qua nhưng lâu rồi chưa luyện tập lại. Về đàn tranh thì khi ở nhà tôi thường đàn cho bố mẹ nghe, vừa nãy ở trên xe có cùng chị Diêu Lam nghịch một tí."
Trong lời nói của Tả Tiễn cố tình kéo đề tài trở về với Diêu Lam. Ánh mắt người dẫn chương trình sáng lên, vội vàng xoay sang Diêu Lam nói tiếp "Nói thế thì không được nghe hai vị hòa tấu một khúc nhạc sẽ là một thiệt thòi lớn của chúng tôi rồi!"
Vừa nói xong đã có nhân viên đem đàn tranh lên sân khấu.
Người dẫn chương trình không khỏi thở dài một hơi, may mắn lúc nãy cô có nói với đạo diễn chuẩn bị thêm một cây đàn dự phòng, nếu không đã nguy to rồi.
Nhưng không hiểu sao đột nhiên có nhân viên hậu cần chạy đến nói nhỏ vào tai đạo diễn.
Tả Tiễn có thị lực tốt, vừa nhìn qua đã thấy phía trên có hàng chữ to: Đàn tranh bị đứt một dây, đổi nhạc cụ!
Người dẫn chương trình cũng nhìn thấy.
Nhưng bây giờ biết kiếm nhạc cụ ở đâu để đổi đây hả!
Bây giờ người dẫn chương trình cũng không còn tâm trạng để khóc nữa rồi – dù sao Tả Tiễn và Diêu Lam đã ngồi xuống hết rồi!
Tả Tiễn chủ động ngồi xuống cây đàn bị đứt dây, cười híp mắt nói "Thì ra mọi người cũng biết kịch bản [Quân Lâm] có đoạn Lâm Tiễn Tiễn và A Trinh hòa tấu đàn đứt một dây?"
Trong kịch bản [Quân Lâm] có cảnh nhân lúc rảnh rỗi Lâm Tiễn Tiễn và A Trinh diễn một khúc cầm tấu bằng hai cây đàn đứt một dây. Hoàng đế đi ngang qua nghe thấy tiếng đàn khác lạ nên đến nhìn xem. Đây cũng là bước đầu tiên thăng chức của nữ chính, thuận lợi được hoàng đế đưa vào hậu cung.
Tả Tiễn đặt hai tay lên đàn, nàng và Diêu Lam nhìn nhau. Không đợi âm nhạc, dẫn đầu khảy đàn.
Âm điệu vừa vang Diêu Lam đã thuận theo tiến tới. Sau đó Tả Tiễn dần dần rời khỏi vị trị tiên phong, chuyển thanh phụ trợ cho cô, thỉnh thoảng Diêu Lam và Tả Tiễn sẽ vô tình đối mắt nhìn nhau. Vừa nhìn qua đã thấy vô cùng ăn ý.
Ăn ý giữa các cô từ đâu mà có? Tả Tiễn chỉ là một người mới, nàng vào đoàn phim còn chưa đến một tuần nữa!
Tôn Gia Di nắm chặt nắm tay đến tứa máu, giận dữ cắn môi dưới. Nữ diễn viên bên cạnh cô cũng không khá hơn bao nhiêu, kinh ngạc đến sắc mặt cũng tái nhợt, không chú ý tới ống kính lia qua, nhân viên hậu kỳ nhìn xem còn nghĩ là bị bệnh bạch tạng.
Khúc nhạc mở đầu tựa như đang mở ra một bức tranh thủy mặc, dường như có thể thông qua bức tranh nhìn thấy được màu xanh biếc của bầu trời bao la, màu xanh tươi của bạt ngàn đồng cỏ.
Trong bức tranh có hai nữ tử ngồi trong lương đình
(***) bên cạnh chân núi nhìn nhau cười, tay các nàng đang đặt lên đàn tranh nhẹ nhàng khảy từng điệu nhạc.
Dần dần khúc nhạc chuyển sang tiết tấu mạnh mẽ hơn, một nữ tử trong lương đình đứng dậy, tựa như muốn rời khỏi nơi này. Một người thì dừng lại nhìn, nhìn mãi đến khi không còn thấy thân ảnh đâu cả.
Thời gian dần trôi qua, lương đình cũng phủ một lớp bụi mờ, nữ tử không còn ở đây nữa, bên cạnh là một ngôi mộ vô danh.
Nữ tử tới thăm vẻ mặt vô cùng bi thương, cởϊ áσ choàng đỏ của mình trùm bên bia mộ. Sau đó nàng dẫn đầu những người bên cạnh, từng bước đi lêи đỉиɦ núi.
Tiếng đàn dừng lại.
Một khúc nhạc kết thúc, Tả Tiễn và Diêu Lam nhìn nhau cười, sau đó nàng mới quét mắt nhìn xuống khán đài, chất giọng trong trẻo cất lên "Quả nhiên chị Lam rất tài giỏi. Khúc nhạc vừa rồi tôi đã luyện tập rất lâu mới có thể đuổi kịp chị ấy!"
Hứng thú chơi đàn tranh của Diêu Lam dần tan đi, ánh mắt nhìn Tả Tiễn đầy thâm thuý – chỉ có người am hiểu về đàn mới biết khúc nhạc vừa rồi Tả Tiễn dùng cây đàn đứt dây, nàng đã đè nặng những dây khác để cho ra âm tiết.
Nếu không phải người có kinh nghiệm hơn chục năm thì không thể nào đạt được trình độ đó.
Nhưng nhìn xem, bây giờ Tả Tiễn vẫn còn rất trẻ?!
Người dẫn chương trình hoàn hồn, nhìn thoáng qua đạo diễn đang ngồi trên sân khấu. Trời lạnh nhưng cũng chảy mồ hôi đầy người rồi, vội vàng tiếp lời "Wow, thật không ngờ đoàn phim [Quân Lâm] lại ngọa hổ tàng long
(****) như vậy, mắt Tưởng đạo diễn sáng như đuốc nha! Tiếp theo có mấy vấn đề muốn hỏi chị Diêu Lam."
Diêu Lam cầm microphone, đối mắt với Tả Tiễn, sau lần này tình bạn của cả hai người tăng thêm mấy phần, cười đáp lời "Vâng? Là vấn đề gì?"
"Nghe nói có một nhân vật mà chị Diêu Lam cố ý mời người bạn thân nhiều năm của mình - Lục Tinh Nhàn tham gia đóng, đây có phải sự thật không?" Giọng nói của người dẫn chương trình du dương nhưng vào tai Tả Tiễn lại khiến nàng sửng sốt.
Chờ đã, cái quái gì đây?
Lục Tinh Nhàn?
A Nhàn?
A Nhàn tham gia bộ phim [Quân Lâm]?
Không phải đang đùa nàng chứ!!
Tả Tiễn mở to mắt, nhìn biểu cảm nàng sống động như thỏ con.
Trùng hợp camera lia qua bắt được cảnh này.
Người dẫn chương trình cũng nhìn thấy, trong lòng cô cũng có thiện cảm với cô gái này, vừa đơn thuần không giả tạo, vừa có tài năng thật sự, lại còn biết được khi nào nên tiến lùi.
Hơn nữa Tả Tiễn còn giúp cô hoàn thành tốt sự cố vừa rồi. Người dẫn chương trình nhanh chóng cười nói giúp Tả Tiễn "Nghe nói trong đoàn phim Tả Tiễn từng bày tỏ người mà mình thích nhất là chị Tinh Nhàn?"
Tưởng đạo diễn đứng phía sau cầm microphone lên, thấy một người mặc lễ phục màu đen bước tới, hai mắt liền sáng lên, cười vui vẻ tiếp lời "Chuyện này phải hỏi trực tiếp đương sự mới đúng, phải không nào?"
Ống kính theo động tác tưởng đạo diễn xoay góc quay sang.
Lục Tinh Nhàn chậm rãi đi từ xa đến, tay cầm microphone, đôi mắt luôn dừng trên người Tả Tiễn. Dưới sự chờ mong của mọi người nhẹ nhàng nói "Đúng vậy. Tiễn Tiễn nói người em ấy thích nhất là tôi đó."
Toàn trường quay yên tĩnh vài giây, hoặc thậm chí là mấy phút.
Sau đó.
Aaaaa!!!
Tiếng la hét dậy cả bầu trời, tất cả mọi người đều phấn khích reo hò "Lục Tinh Nhàn! Lục Tinh Nhàn!"
_____________
(*) Nguyên văn là Thu khố -
秋裤: loại quần mỏng, bó, trông có vẻ giống quần tất nhưng dày hơn.(**) Lục nghệ - 六艺: là hệ thống giáo dục cơ bản của văn hoá Trung Quốc cổ đại. Từ triều đại Chu (1122-256 trước Công nguyên), các học sinh được yêu cầu phải nắm vững sáu môn nghệ thuật bao gồm: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa) thư (thư pháp) và số (Toán học). Những người đàn ông xuất sắc sáu nghệ thuật này được cho là đã đạt đến trạng thái hoàn hảo, gọi là một quân tử.(***) Lương đình - 凉亭: Chòi nghỉ mát, đình nghỉ mát.(****) Ngọa hổ tàng long - 卧虎藏龙: Ngọa đúng là nằm, tàng đúng là ẩn. Nhưng Ngọa hổ tàng long không phải để nói sự vững chãi, uy nghi mà dùng để nói đến khả năng lớn đang tiềm tàng, sẵn sàng bộc lộ ra bất cứ khi nào, như con hổ nằm trong bụi rậm, con rồng đang ẩn mình chờ thời cơ.Đôi lời Editor:Áhuhu UvU thật có lỗi quá đi, đáng ra chương phải xong sớm hơn rồi, một phần là chương này có nhiều đoạn mình khó hiểu, còn một phần lý do bé tí ti là mình mới nhảy hố bộ Túng ngã triêu mộ, mình đọc liền một mạch mấy chục chương qua nay UvU truyện ngọt cute quá nè hihi