Chương 1-5: Quốc đảo xa xôi(5)
12.
“Sao anh không cầu hôn em?” Trong hiệu sách, tôi lên tiếng hỏi Lâm Phương Văn.
Anh một mặt vẫn vùi đầu đọc sách, mặt khác hỏi tôi: “Em muốn sao?”
“Cũng không phải thật sự muốn anh lấy em, chỉ là tò mò anh sẽ cầu hôn em ra sao thôi.”
“Lấy anh đi! Là bộ dạng cầu hôn này à?” Dáng
vẻ của anh không biết là ngả ngớn cỡ nào.
“Thế thì bình thường quá, không giống kiểu anh nói.”
“Em thật sự muốn kết hôn?”
“Đương nhiên không phải!” Tôi khép quyển sách trên tay lại.
Sao tôi lại nói không? Bản thân tôi không dám thừa nhận, tôi biết anh sẽ từ chối.
“Anh cầm trên tay quyển sách gì thế?” Tôi lấy quyển sách của anh xem.
Đó là một quyển kinh Phật.
Anh gần đây mua rất nhiều sách về Phật học. Tháng trước, anh mua rất nhiều sách về đạo Cơ Đốc giáo. Tháng trước nữa, anh mua rất nhiều sách dạy nấu ăn. Mặc dù mua nhiều sách nấu ăn như vậy, nhưng anh chưa một lần nấu cho tôi ăn một món nào.
Anh đang loay hoay tìm cảm hứng. Album mới của Cát Mễ Nhi, anh cũng chỉ viết có hai bài. Anh không muốn lặp lại chính mình. Mấy năm vừa qua, anh đã viết rất nhiều, đã có chút mệt mỏi. Tôi có thể làm gì đây? Nhưng tôi không giúp được gì.
“Trong kinh Phật có linh cảm sao?”
“Không biết nữa.” Anh trả lời.
Sau đó có một hôm, anh nghiêm túc báo cho tôi biết:
“Anh muốn làm hòa thượng.”
“Hòa thượng?” Tôi gần như muốn khóc.
“Là hòa thượng trong bảy ngày.” Anh trả lời đều đều.
“Chỉ trong bảy ngày?” Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng vậy, bảy ngày.” Anh nói với vẻ mặt chờ mong.
Đó là hoạt động từ thiện do một ngôi chùa tổ chức. Người tham gia phải sống bảy ngày trong chùa như một người đã xuất gia. Ngoài việc phải mặc áo thầy tu và ăn chay ra, người tham gia cũng phải tụng kinh niệm Phật, không khác gì một hòa thượng bình thường chỉ là không cần cắt tóc đi tu. Sau bảy ngày, những người đó có thể trở về phàm trần thế tục. Kiểu hoạt động này hằng năm tổ chức một lần, mỗi lần cũng có vài trăm người tham gia.
“Anh sẽ không làm hòa thượng thật chứ?” Tôi hỏi anh.
“Rất khó nói nha!” Anh cố ý trêu tôi.
“Em muốn anh biết rằng, trần duyên của anh chưa dứt.” Tôi ôm hai bên đầu anh nói.
“Vậy đi thế này, không phải có thể cắt đứt trần duyên rồi sao?”
“Nếu anh thật sự chạy đi làm hòa thượng, em sẽ biến thành một da^ʍ nữ, ai cũng yêu!” Tôi cảnh báo anh.
“Anh chạy đi làm hòa thượng, thì em phải đi làm ni cô mới đúng chứ? Sao lại làm da^ʍ nữ?”
“Làm ni cô thì quá lợi cho anh rồi. Thành da^ʍ nữ mỗi ngày đều sεメ với người khác, mới là sự trả thù lớn nhất đối với anh. Ít nhất, mỗi ngày anh sẽ luôn áy náy, mỗi ngày đều tụng kinh cho em để giảm bớt tội nghiệp của anh và em. Như thế, mặc dù anh đang ở trong chùa, nhưng không có ngày nào là em không ở trong lòng anh. Đúng không?”
“Em độc ác thế này, người nên xuất gia phải là em mới đúng! Được rồi, để bảo vệ trinh tiết của em, anh sẽ không chạy đi làm hòa thượng.”
Mặc dù anh đã khẳng định như thế, nhưng, tôi thật sự sợ anh sẽ vứt bỏ tôi để đi làm hòa thượng. Anh là dạng người chuyện kỳ lạ gì cũng có thể làm ra được. Nếu Lâm Phương Văn thật sự làm hòa thượng, chấm dứt trần duyên không phải anh mà là tôi.
13.
Mặc dù hòa thượng bảy ngày không cần cạo đầu, Lâm Phương Văn vẫn đi cạo ngắn đầu tóc dài của mình. Anh nói như vậy có thể nhập tâm vào cuộc sống của người xuất gia.
Mấy ngày anh rời khỏi tôi, cuộc sống của tôi cũng vô vị như nước. Cuộc sống nhạt nhẽo giống như rau xanh đậu hũ, mỗi giây mỗi phút tôi đều nhớ đến anh. Anh quen được sao? Anh sẽ thích cuộc sống như thế ư? Anh có thể bị một đại sư làm phép, từ nay về sau sẽ rời xa tôi hay không? Nếu như anh đi, sao tôi có thể thành da^ʍ nữ chứ? Tôi lừa anh mà thôi. Thế nhưng tôi cũng không thể thành ni cô. Làm sao có thể từ đó về sau chạm mặt anh mà làm như không nhận ra cơ chứ? Tôi không làm được.
Lúc gặp Địch Chi, cô ấy hỏi tôi:
“Có ni cô bảy ngày không?”
“Hình như cũng có.” Tôi ngập ngừng.
“Vậy sao cậu không cho tớ biết sớm?”
“Cậu cũng muốn xuất gia ngắn ngày sao?”
“Có thể nhân cơ hội giảm béo nha!” Cô ấy nói.
Tôi từng nghe kể một câu chuyện. Một người phụ nữ muốn bỏ mối duyên trần này, nên từ Đài Loan chạy đến Ấn Độ xa xôi, đi xuất gia ở một ngôi chùa. Nhưng chính ở đó lại chạm mặt một vị tăng nhân. Hai người đó hóa ra là người yêu của nhau ở kiếp trước, nghiệt duyên chưa dứt, vì thế cả hai cùng hoàn tục, làm vợ chồng. Đáng thương nhất trong chuyện này là người đàn ông đã vì ước muốn của người phụ nữ đó mà để cô ta xuất gia.
“Hai người bên nhau rốt cuộc là trần duyên hay là nghiệt duyên?” Tôi hỏi.
“Một phần là trần duyên, một phần là nghiệt duyên, đó chính là cuộc sống!” Chu Địch Chi nói.
Ngồi tám một lúc, Trần Kỳ Chính đến đón chúng tôi đi ăn.
“Em thích ăn gì?” Trần Kỳ Chính hỏi tôi.
“Ăn chay được không?” Tôi nói.
Hai người họ cùng trợn tròn mắt nhìn tôi, biểu lộ bộ dạng đáng thương.
“Giỡn thôi! Chúng ta đi ăn thịt, em ăn luôn phần của Lâm Phương Văn.” Tôi nói lại.
Lâm Phương Văn chỉ nên đi bảy ngày thôi.
14.
Hôm kết thúc kỳ xuất gia ngắn hạn, Lâm Phương Văn về nhà từ ngôi chùa kia. Anh gầy đi một chút, cũng nhợt nhạt hơn. Tôi nhảy lên người anh, hỏi anh:
“Có phải thất tình lục dục đều không còn không?”
“Ai nói thế?” Anh ôm tôi thật chặt, dùng đầu lưỡi mềm mại liếʍ mũi và bờ môi của tôi.
Tôi nhìn anh. Bảy ngày qua, tôi đã nhớ anh xiết bao. Anh biết hay không?
“Sao anh không đi hẳn bảy bảy bốn chín ngày luôn?” Tôi thắc mắc hỏi anh.
“Em cho rằng anh không muốn thế sao?”
Anh thoải mái hơn, có nghĩa là đã tìm được cảm hứng rồi sao?
Anh nói, lúc ở chùa, sư thầy đã kể một câu chuyện về Phật giáo: Có một người phụ nữ vì yêu người đàn ông khác, cho nên muốn bỏ chồng. Vì vậy, cô ta trù tính giả chết. Cô ta thông đồng với người khác, mua một xác chết của một người phụ nữ khác, để chồng cô ta tin rằng cô ta đã chết.
Chồng của cô ta đau lòng muốn chết, đành phải hỏa táng thi thể. Song, do ông ta quá yêu cô ta nên ông ta suốt ngày mang hũ tro cốt của cô ta theo bên mình. Tình cảm nồng nàn như vậy đã làm cảm động vợ của ông ta. Cô ta rời bỏ tình nhân, muốn trở lại bên cạnh ông ta.
Ngày đó, cô ta lén lút đi theo sau chồng mình, kêu to tên của ông ta, mong chờ đươc thấy khuôn mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng của ông. Song, khi chồng cô ta quay lại nhìn thấy cô ta, ông ta chỉ lạnh nhạt hỏi cô: “Cô là ai?”
“Em là vợ của anh đây!” Cô ta nói.
“Không! Vợ của tôi đã chết rồi! Hơn nữa, đích thân tôi đã hỏa táng cô ấy.” Chồng của cô ta nói quả quyết.
“Người đó không phải em, em căn bản không có chết!” Người phụ nữ đó gần như sắp sụp đổ. Anh ấy yêu mình như vậy, sao lại quên mất dáng vẻ của mình chứ?
Tuy nhiên, bất kể cô ta giải thích thế nào, chồng của cô ta vẫn không tin người đang đứng trước mặt là vợ của ông ta.
Tình yêu không thể bị dò xét và thử thách. Người vợ phản bội chồng cho rằng cô ta có thể ngang nhiên sắp đặt tình cảm của chồng. Thế nhưng, đối với người chồng thương tâm mà nói, tình yêu có thể biến mất cùng lời nói dối.
Tình yêu sẽ biến mất cùng lời nói dối sao? Sau này, tôi biết đúng là vậy.