Chương 10: Quan tâm

——

Minh Trăn tò mò nhìn chằm chằm vào bả vai của Kỳ Sùng. Tuy rằng Kỳ Sùng đã mặc quần áo, nhưng khi nàng bước vào vẫn nhìn thấy một lớp băng được quấn dày.

Trước đây một khoảng thời gian, chú thỏ nhỏ của Minh Trăn cũng bị một con mèo làm cho bị thương, Thiên Cầm tỷ tỷ cũng băng bó cho thỏ con một lớp như vậy.

Kỳ Sùng đặt bát thuốc xuống: “Tại sao lại nhìn chằm chằm vào cô?”

Hắn trời sinh tuấn mỹ, nếu cười nhiều thì càng thêm đẹp. Đáng tiếc Kỳ Sùng ngày thường luôn lạnh như băng, ấn tượng đầu tiên của người khác đối với hắn không phải là vẻ đẹp tuấn mỹ mà là vẻ uy nghiêm, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Minh Trăn đưa bàn tay nhỏ bé của mình đặt lên vai Kỳ Sùng: “Điện hạ bị thương? Đau đau.”

Kỳ Sùng không có quen với việc thân cận như vậy, ngón tay hơi cong, gõ nhẹ lên trán Minh Trăn một cái: “Chỉ là một vết thương nhỏ, không đau.”

Minh Trăn ngẩng mặt lên: “Điện hạ phải ngủ nhiều,…ừm, còn phải ăn nhiều cơm.”

Kỳ Sùng nhìn tiểu nha đầu nói không rõ ràng, sắc mặt cũng rất khẩn trương, như chính nàng bị thương vậy.

Mấy tháng nay, cho dù bị thương Kỳ Sùng cũng không có một giấc ngủ ngon nào.

Hắn suy nghĩ quá nhiều.

Hắn phải xử lý sự kiện bạo động của dân, lại phải lo lắng hành động của hoàng đế cùng các quý tộc ở kinh đô, phòng ngừa việc hoàng đế lặng lẽ cướp đi quyền lực của mình. Đồng thời cũng phải để ý đến gia tộc Vũ Văn bị người khác chơi lén mà làm ra chuyện hoang đường.

Trên miệng vết thương có độc, nói là một vết thương nhỏ cũng không phải, nói không đau là giả.

Kỳ Sùng lấy sức thiếu niên đơn bạc mà nhận lấy gánh nặng bình định chiến loạn. Khi xong việc trở về kinh thành lại phát hiện người mà bản thân bảo vệ vẫn đắm chìm trong cuộc sống hoang phí, hoan lạc, căn bản không có một chút để tâm nào.

Từ khi hoàng hậu qua đời, Kỳ Sùng liền không có được quan tâm dù chỉ một chút.

Giống như Lý Phúc nghĩ, người khác quan tâm thì dù là triều thần hay gia tộc Vũ Văn cũng chỉ vì thân phận Kỳ Sùng là trưởng tử của Kiến Bình đế, chứ không phải vì chính bản thân hắn.

Kỳ Sùng nói với Minh Trăn: “Ngươi gọi cô là điện hạ, có biết điện hạ là gì không?”

Minh Trăn gật gật đầu.

“Có nghĩa là gì?”

“Ca ca.” Minh Trăn nhìn hắn với đôi mắt ngập nước. “Là người.”

Đúng là một tiểu nha đầu ngốc, cái gì cũng không hiểu.

Hồi Kỳ Sùng còn nhỏ đã thông minh. Năm sáu tuổi đã học thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh, cũng có thể cầm bút viết văn, ngữ điệu mạnh mẽ tỏa ra bốn phương làm cho thái phó tấm tắc khen lấy khen để. Hắn sớm trưởng thành hoàn toàn là do hoàn cảnh ép buộc.

Hoàn cảnh của Minh Trăn cũng không khác Kỳ Sùng là mấy. Nhưng tính cách so với Kỳ Sùng lại hoàn toàn khác biệt.

Minh Trăn nói: “Điện hạ ngủ đi, ngủ nhiều một chút, miệng vết thương mới không đau.”

Minh Trăn học Thiên Cầm tỷ lúc chăm sóc nàng, ngồi trước giường: “A Trăn trông điện hạ ngủ.”

Kỳ Sùng cảm thấy nha đầu này thực sự thú vị, hiếm khi ngủ được một giấc ngủ ngon, khi tỉnh lại trời cũng tờ mờ tối. Minh Trăn ghé vào bên giường yên lặng ngủ. Kỳ Sùng nhấc nàng lên giao cho một tên thái giám ở bên ngoài.

Đêm nay trong cung còn có tiệc, Kỳ Sùng giờ phải vào cung.

Lý Phúc hầu hạ Kỳ Sùng thay y phục: “Tiệc đêm nay đặc biệt tổ chức chúc mừng chiến công của ngài.”

Kỳ Sùng mỉa mai cười lạnh một tiếng.

Tiệc mừng? Tất cả công lao đều sẽ mất sạch.

Chiều cao của Kỳ Sùng đã không khác gì so với chiều cao của một nam tử trưởng thành. Một thân áo đen thêu mãng xà bằng chỉ vàng, đầu đeo mũ miệng màu tím, khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta phát sợ.

Hắn có thể đem theo vũ khí vào trong cung. Kỳ Sùng vừa xuất hiện ở Tử Thần điện thì ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở trên người hắn.

Kỳ Sùng ngồi cùng bàn với mấy vị hoàng tử, uống được ba tuần rượu thì An quốc công Minh Nghĩa Hùng ngồi xuống bên cạnh Kỳ Sùng kính rượu.

Trước mắt bao người, Minh Nghĩa Hùng vốn không nên cùng Kỳ Sùng qua lại thân thiết. Nhưng hoàng đế biết tính tình của Minh Nghĩa Hùng, nên cũng chẳng sợ hai người ngồi cùng nhau mà cho rằng chỉ là trùng hợp.

Lúc này đây, Minh Nghĩa Hùng hoàn toàn ấn tượng bởi khả năng của Kỳ Sùng. Bất luận tính tình của Kỳ Sùng như nào thì hắn đã làm được việc lớn, là một vị anh hùng trẻ tuổi.

Hắn mời Kỳ Sùng một ly: “Lần này điện hạ thập tử nhất sinh, bảo vệ sự yên bình cho Lệ Châu, cựu thần thực sự bội phục ngài.”

So với thân phận, những chiến công của Kỳ Sùng lại gây được chú ý hơn đến vị tướng chính trực như Minh Nghĩa Hùng.

Kỳ Sùng nhìn Minh Nghĩa Hùng đột nhiên nhớ đến Minh Trăn đang ở trong phủ của mình.

Nếu Minh Nghĩa Hùng biết được bản thân đã bắt cóc tiểu nữ nhi của ông ta, chắc chắn sẽ thay đổi thái độ ngay.

Tính tình của Kỳ Sùng vốn u tối, nghe xong những gì Minh Nghĩa Hùng nói, hắn liền nói đùa: “Chỉ là một việc nhỏ mà thôi, Minh đại nhân không cần phải coi trọng cô.”

Đây chính là nguyên văn những lời hoàng đế đã từng nói mấy ngày trước.

Sắc mặt của Minh Nghĩa Hùng có chút cứng lại, đưa mắt nhìn về phía hoàng đế. Do dự môt hồi cuối cùng trở về đúng vị trí của mình.

Chuyện này xem như bỏ qua, nhưng trong lòng Kỳ Sùng lại nhớ thêm một món nợ. Chờ cho đến khi vào hè, vết thương trên người Kỳ Sùng cũng hoàn toàn lành lặn.

Trong lúc này, Ly Vương của Bắc Cảnh cùng hoàng từ Tây Hạ đang cùng nhau đi đến kinh thành. Bắc Cảnh cùng nước Lăng có giao hảo vô cùng tốt, bao nhiêu năm nay không có xảy ra xung đột. Hai năm gần đây, Tây Hạ và nước Lăng có xảy ra chiến tranh, cuối cùng chịu cảnh đầu hàng, hàng năm đều phải tiến cống cho nước Lăng.

——

Ngày hôm đó Kỳ Sùng không có việc gì, liền ở trong Tần vương phủ.

Một nam tử trung niên mặc một thân áo xanh có mặt trong phòng của Kỳ Sùng. Người này trông có vẻ gầy yếu nhưng lại tuấn tú, lịch sự.

Trong tay Kỳ Sùng cầm một cuốn sách, một lúc lâu mới để người kia nói: “Điện hạ, Ly vương có ý muốn cùng ngài giao hảo, hạ thần cùng đã tìm hiểu qua, Ly vương này có vẻ như rất được lòng nhân dân. Lần này đến nước Lăng còn cố ý chuẩn bị cho ngài một phần đại lễ.”

Minh Trăn đang cuộn mình nằm ở bên cạnh Kỳ Sùng say giấc. Kỳ Sùng bỏ xuống cuốn sách xuống, đưa lấy một lọn tóc của nàng nghịch qua nghịch lại, nam nhân kia vừa dứt lời hắn thản nhiên nói: “Ồ?”

Nam nhân kia tên là Thiệu Khang, đảm nhiệm chức Thiếu Khanh của Hồng Lư Tự.

Thiệu Khang nói: “Nếu ngài cảm thấy hứng thú thì ba ngày sau hạ thần ở Xuân Phong Lâu dẫn ngài đi gặp Ly Vương.

Hắn ta không thể nhìn thấy khuôn mặt của Tần Vương điện hạ. Trước mặt Thiệu Khang là một bức bình phong ngọc thạch vẽ mưa và hoa sen, gian phòng bên trong tràn ngập mùi hương thoang thoảng của Long Tiên Hương, lại lộ ra vài phần ung dung, đẹp đẽ của mùi hương hoa mẫu đơn.

Kỳ Sùng khẽ cười một tiếng: “Vậy làm phiền Thiệu Khang.”

Trong nháy mắt Thiệu Khang liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Đối mặt với một vị vương gia trẻ tuổi như Kỳ Sùng hắn còn thấy áp lực hơn cả việc phải đối mặt với những lão cáo già sống hàng chục năm.

Khi đối mặt nói chuyện trực tiếp, hỉ nộ ái ố trên mặt Kỳ Sùng đều không hiện ra nhưng những gì bản thân mình lộ ra lại bị đối phương thu hết vào mắt.

Vốn tưởng khi cách một tấm bình phong, không phải nhìn thấy ánh mắt của Kỳ Sùng, bản thân cũng sẽ thoải mái hơn một chút nhưng ngữ điệu của Kỳ Sùng lãnh đạm, dừng một lúc lâu mới nói làm Thiệu Khang lo lắng, sợ bản thân đã vô tình chọc giận hắn.

Sau khi từ trong phòng đi ra, Thiệu Khang chạm mặt Lý Phúc. Tuy rằng hắn không coi trọng hoạn quan, nhưng Lý Phúc rất được Kỳ Sùng trọng dụng, Thiệu Khang tuy là quan ngũ phẩm cũng không dám đắc tội, hắn chắp tay: “Lý công công.”

Lý Phúc chỉ nhướng mày, gật đầu nói: “Thiệu đại nhân.” Rồi lại vội vàng mang hộp thức ăn vào bên trong phòng.

Nhìn Lý Phúc chân không chạm đất Thiệu Khang sắc mặt liền trở lên tái nhợt, mang theo người rời khỏi.

Khi ra khỏi cửa vương phủ, Thiệu Khang mới nói: “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.”

Người hầu của hắn ở phía sau liền chạy nhanh nói: “Đại nhân đừng giận, tiếng tăm của Lý Phúc công công ở kinh thành rất lớn, người bên ngoài đều biết hắn cũng chỉ là một cẩu nô tài.”

Bên kia Lý Phúc mang đồ vào bên trong phòng của Tần Vương, đem đồ ăn từ bên trong hộp lần lượt xếp lên bàn rồi mới thở dài nhẹ nhõm nói: “Đồ ăn do chính tay ngự thiện phòng làm, vẫn còn nóng, người trong cung liền đưa tới để Minh cô nương ăn cho mới.”

Minh Trăn vừa mới tỉnh, nàng có chút mơ hồ nằm dài trên giường nhỏ, tóc đen dài như nước xõa trên gối, có chút khó chịu rời giường. Nàng rì rầm vài tiếng rồi xoay người giống như một con sâu nhỏ chui vào trong một bên áo khoác ngoài của Kỳ Sùng, thân thể nhỏ nhắn chui vào bên trong, dùng áo che kín đầu không muốn để ý đến ai.

Kỳ Sùng nhéo cái cổ của nàng: “Đứng lên, phải dậy rồi, đã là giờ Dần”.

Lúc này Minh Trăn mới dụi dụi mắt.

Lý Phúc hầu hạ Minh Trăn súc miệng bằng nước trà rồi mới tự mình mang lên trà sữa đưa cho Minh Trăn. Nàng mệt mỏi uống một ngụm. Kỳ Sùng nói: “Lui xuống đi. Hôm nay nàng ấy ăn uống không ngon miệng, dọn tất cả những thứ này đi.”

Minh Trăn nghe thấy vậy, cảm giác buồn ngủ cũng biến mất, ngón tay liền chỉ vào một số điểm tâm trên bàn: “Ta muốn cái này, cái này, cái này, cái này,….”

Gần như là tất cả.

Lý Phúc buồn cười, nói: “Cô nương cứ ăn từ từ.”

Kỳ Sùng nằm trên giường nhỏ dựa vào đệm mềm ở phía sau, trong tay cầm một quyển binh thư, vừa đọc sách vừa xem tiểu cô nương có thể ăn được bao nhiêu. Minh Trăn đã thử qua hai miếng, cảm thấy đồ ăn thật ngon, nàng cầm lên một khối bánh đưa tới bên khóe miệng Kỳ Sùng: “Điện hạ ăn miếng bánh đi.”

Vừa rồi Lý Phúc quên mất không rửa tay cho Minh Trăn, Kỳ Sùng trước khi ăn bao giờ cũng phải rửa tay nên ghét bỏ tay nàng dơ: “Cô không ăn đồ ngọt.”

Minh Trăn đem khối bánh bỏ xuống, cầm chiếc đũa gắp một chiếc bánh bao hấp pha lê tự bản thân cắn một miếng rồi đưa đến trước mặt Kỳ Sùng: “Cái này là đồ mặn.”

Kỳ Sùng nhéo nhéo mặt Minh Trăn: “Tự mình ăn, cô không ăn đồ ngươi đã ăn qua.”

Lý Phúc vừa mới ra ngoài thì có một ám vệ đi tới.

Ám vệ dưới tay Kỳ Sùng rất nhiều, Lý Phúc cũng chỉ nhớ rõ một nửa. Người ám vệ này cùng Lý Phúc có quen biết. Hắn liếc Lý Phúc một cái, nháy mắt đã cười hì hì, hắn một mình diễn hai vai, đem những gì Thiệu Khang cùng người hầu ở ngoài vương phủ đã nói, nói lại một lần.

Đây không phải lần đầu Lý Phúc bị người khác ở sau lưng mắng là cẩu. Nhưng vừa nghe đến người ta ở ngay sau lưng mình nói xấu, cho dù là người biết tiết chế cũng sẽ giận dữ, huống chi Lý Phúc là người không biết tiết chế, có thù tất báo.

Nghe xong những lời này Lý Phúc liền mắng: “Hắn có là cái gì, một thiếu khanh ở Hồng Lư Tự cũng dám ở Tấn Vương phủ nói năng lung tung. Tầm mắt không bằng một cây kim, lại nghĩ rằng bản thân nhiều thủ đoạn, tương lai có thể bay lên cao. Hoàng tử, công chúa cũng không như hắn.”

Nói xong Lý Phúc lại nói thêm: “Thôi, người này tương lai khẳng định là chết không có chỗ chôn, chúng ta cũng không nên so đo tính toán. Hiện tại điện hạ đang rảnh rỗi cùng Minh tiểu thư chơi đùa. Ngươi cũng nên vào bên trong.