Chương 8: Đón về phủ

——

Đến ngày hưu mộc, Kỳ Sùng vẫn ngủ đến canh năm rồi tỉnh như trước.

Mỗi ngày sau giờ Hợi đi nghỉ ngơi, giờ Dần vừa đến liền tỉnh lại, Lý Phúc cũng kính nể tâm tính cùng nghị lực của Kỳ Sùng.

Theo như Lý Phúc biết, Tứ hoàng tử của quý phi thịnh sủng có thể ngủ thẳng đến giờ Tý mới rời giường. Ngày thường thích nhất là ở cùng một đám công tử quần là áo lụa ăn chơi trác táng thổi sáo đàn hát, một chút tâm tư cũng không đặt trên chính sự.

Thời điểm hoàng hậu nương nương còn sống, Kỳ Sùng đã duy trì thói quen làm việc và nghỉ ngơi như vậy.

Trong nhiều hoàng tử, Kỳ Sùng văn thao võ lược, kinh thiên vĩ địa [1], dù cho có lý do là hắn thông tuệ từ nhỏ cũng không thể phủ nhận liên quan với việc mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi nghiêm khắc của hắn.

[1] “Kinh thiên vĩ địa”: chấn động trời đất, kinh thiên động địa, ở đây có thể hiểu là tài giỏi, xuất chúng lay động trời đất.

Kỳ Sùng không ăn chơi trác táng, cả mỹ thực, tuấn mã, tiên y mỹ tì cũng không lọt được vào mắt hắn.

Ở tuổi này của hắn, đã sớm có những công tử nhà giàu đi chơi bời trong thanh lâu, nhưng Kỳ Sùng lại không thích nữ sắc. Hắn chán ghét hoàng đế bị tửu sắc mê hoặc tâm trí, chán ghét quý phi có dung mạo xinh đẹp nhưng làm bộ làm tịch, từ nhỏ đã nhìn đủ những tranh đấu của nữ nhân, bản thân hắn đối với những việc đó cho đến bây giờ đều là khinh thường nhìn thêm.

Sau khi tỉnh lại, Kỳ Sùng liền đi luyện võ, dạy Kỳ Sùng tập võ là một sư phụ có tiếng tăm, trên giang hồ không ai không biết, không ai không hiểu, chỉ bởi vì Kỳ Sùng có một thần binh lợi khí, vì để có được món binh khí này, sư phụ không thể không uỷ khuất ở lại trong kinh thành.

Hiện giờ sư phụ đang ở bên cạnh nhìn, rất ít khi tiến lên chỉ đạo, nhìn thấy Lý Phúc lại đây, ông cười mỉm sờ sờ râu: “Chào buổi sáng Lý công công.”

Lý Phúc chắp tay, “Lục tiên sinh.”

Lục Âm Trần hạc phát đồng nhan [2], hiện giờ đã sáu mươi lắm tuổi, nhưng vẻ mặt hồng hào, đôi mắt sáng ngời.

[2] Hạc phát hồng nhan: tóc bạc mặt hồng hào; già nhưng vẫn tráng kiện (tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như mặt trẻ con, ý nói già nhưng tráng kiện).

Ông nói: “Điện hạ thiên tư hơn người, bây giờ đã không cần ta rồi.”

Lý Phúc cười ha hả, hắn ta có năng lực được hầu hạ ở bên người quý nhân thì tự bản thân cũng có chút bản lĩnh.

Bốn phía có đèn l*иg mạ đồng được chạm khắc chữ ‘vạn thọ’ thắp sáng đình viện, chỉ thấy thanh kiếm mặc lam trong bóng đêm như cầu vồng, khí thế sắc bén, kiếm khí xuyên qua rừng trúc, lá trúc không có gió mà vẫn lay động, một thân ảnh thon dài lãnh lệ khiến cho người ta không rời mắt được.

“Điện hạ không thích sử dụng kiếm, nhưng ngộ tính tuyệt hảo, kiếm pháp rất cao, những người cùng thế hệ không ai có thể sánh bằng. Đáng tiếc, kiếm tùy tâm động, sát khí của thanh kiếm quá mạnh, tâm tính của điện hạ —-” Nói được một nửa, Lục Âm Trần mới nhớ ra đây là cung đình, không phải giang hồ, liền ngoan ngoãn ngậm miệng, “Điện hạ thích hợp làm hoàng đế, tương lai nhất định sẽ đăng phong tạo cực.”

[3] 登峰造极: (đăng phong tạo cực): đạt tới đỉnh cao, ý là sẽ ngồi trên vị trí cao, đăng cơ.

“Đó là đương nhiên.” Lý Phúc cười nói, “Điện hạ chúng ta không giống những người khác. Chẳng qua, cái này chỉ là tùy tiện chơi đùa một chút thôi, Điện hạ cũng không tự mình động thủ, không lý nào lại có thể một thân dính máu, chuyện mà bọn hạ nhân có thể làm thì sao điện phải động thủ?”

Tắm rửa thay quần áo, thay sang một chiếc trường bào màu tuyết trắng, đồ ăn sáng cũng đã chuẩn bị xong. Sau đó là tiên sinh đến giảng kinh.

Một ngày trôi qua, đợi đến giữa buổi chiều, Kỳ Sùng xem một ít công văn thì Lý Phúc lặng lẽ tiến vào, “Điện hạ, người còn nhớ đứa nhỏ ở phủ An Quốc Công không?”

Ánh mắt Kỳ Sùng cũng không nâng, “Ừm?”

Lý Phúc nhắc nhở: “Chính là tiểu nha đầu khóc lóc muốn thỏ con kia.”

Kỳ Sùng vẫn không nâng mắt nhìn như cũ: “Ừm.”

Lý Phúc nói: “Nô tài tự chủ trương, đón đứa nhỏ đó, tiểu cô nương thật sự rất đáng thương, nô tài vừa nhìn thấy bé, thiện tâm liền không nhịn được, thật sự không muốn thấy bé ở trong thôn trang hẻo lánh đó.”

Đôi mắt phượng sâu thẳm của Kỳ Sùng đột nhiên nâng lên.

Lý Phúc thở dài: “Chẳng qua là, nếu Minh đại nhân phát hiện nô tài bắt cóc nữ nhi của hắn thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó Minh đại nhân chỉ cần vung đại đao lên, đầu của nô tài sẽ rơi xuống đất ngay mất.”

Người này có ý định gì, Kỳ Sùng tất nhiên có thể nghe hiểu. Lý Phúc là người nào? Trước kia ở trong cung của hoàng hậu chưởng quản hình phạt, người chết trong tay của thủ hạ Lý Phúc nhiều vô số kể, cung nữ thái giám đều sợ hắn, lén lút đặt cho hắn cái tên ‘Hổ mặt cười’.

Kỳ Sùng cười như không cười, đôi mắt phượng uy nghiêm dừng trên người Lý Phúc, Lý Phúc cũng có hơi sợ hãi, không biết có phải lần này vỗ mông ngựa sai chỗ rồi không.

Lý Phúc cười cười: “Có điều, nô tài là người hầu hạ bên cạnh điện hạ, điện hạ xem phân thượng nhiệt tình phụng chủ của nô tài, chắc chắn cũng sẽ không để nô tài bị Minh đại nhân đao hạ du hồn đâu ạ.”

“Giữ lại đi.” Kỳ Sùng thản nhiên nói, “Chọn một nơi sắp xếp đi.”

Lý Phúc thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Dạ, đa tạ điện hạ. Ngày hôm qua nô tài đã cho người thu dọn noãn các cách vách ngài, có những ngày trời lạnh, tiểu nha đầu ở bên trong cũng thoải mái, người xem có được không?”

Nô tài này được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, Kỳ Sùng cũng lười so đo với hắn, tùy hắn đi.

Minh Trăn mới vào phủ, tiến vào từ cửa hông, kiệu nhỏ bao bọc bé ở bên trong giống như bảo bối, vững vàng nâng vào. Chuyện này không thể để lộ ra ngoài, trong Tần Vương phủ, ngoại trừ Tân Vương ở ngoài, chỉ có hai người Dư Trúc và Lý Phúc biết thân phận thật sự của Minh Trăn.

Về phần ở thôn trang —–

Nhất cử nhất động của An Quốc Công đều được Dư Trúc nắm trong lòng bàn tay, ngày thường lịch trình của Minh Nghĩa Hùng rất nhiều, sẽ không nhớ tới người nữ nhi này. La thị lại càng không, Minh Trăn không phải đứa con thân sinh của bà ta, bà ta sẽ không thương tiếc một chút nào.

Minh Trăn tò mò vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy một đôi mắt, Dư Trúc cảnh cáo nói: “Tiểu thư nhỏ, khép rèm lại, ở đây không được nghịch ngợm, có biết không?”

Minh Trăn ngoan ngoãn gật gật đầu, “A Trăn không nghịch ngợm, A Trăn sẽ nghe lời.”

Đợi đến khi hạ kiệu, Lý Phúc đã chờ rất lâu rồi, đem phất trần cắm vào thắt lưng, vui mừng phấn khởi đi nghênh đón Minh Trăn.

Minh Trăn cũng nhớ rõ Lý Phúc, Lý Phúc đút cô bé uống trà gừng, bé ngẩng đầu, “Thúc thúc.”

Lý Phúc cười đến mức mặt như nở hoa, “Cô nương thật ngoan, nhưng mà, người cũng không được gọi linh tinh, nô tài không nhận nổi xưng hô này, gọi nô tài là Lý Phúc là được rồi.”

Dư Trúc nói: “Lý công công, ngài nói nhiều như vậy, nàng nghe không hiểu.”

Dư Trúc chỉ chỉ Lý Phúc: “Gọi hắn là Lý công công.”

Minh Trăn ngẩng đầu: “Chào Lý công công.”

Lý Phúc cười, dẫn Minh Trăn đi vào bên trong, “Tiểu tổ tông, chúng nô tài sắp xếp một gian phòng ở, bình thường cần cái gì thì cứ việc nói cho chúng ta, ngàn vạn lần đừng khách khí.”

Dư Trúc cầm theo một cái l*иg sắt đựng thỏ, đưa cho tiểu thái giám bên cạnh Lý Phúc, “Con vật nhỏ muốn ăn cỏ, đưa cho nó vài miếng lá cây để ăn.”

Xuyên qua hành lang thật dài, đến khi vào cửa, chỉ cảm thấy trong phòng có một mùi long diên hương [4] nhàn nhạt.

[4] Long diên hương: một chất sáp màu xám, hiện nay thường được sử dụng để sản xuất nước hoa đắt tiền.

Đây là hương liệu Thúy Vân Long Tường mà Tần Vương quen dùng, mùi hương so ra thì lạnh hơn một chút, cũng không thích hợp cho tiểu cô nương như Minh Trăn dùng.

Lý Phúc phân phó một tên thái giám khác ở phía sau: “Đổi hương đi, đổi thành túi thơm phượng vi trứ [5].”

[5] 华帏凤翥 (hoa vĩ phượng trứ): phượng hoàng cao quý tung cánh bay. (Tui không rõ cụm này lắm, ai biết thì bảo tui nha.)

Hương này ngọt ngào hơn một chút, nguyên liệu sử dụng chính là hoa tulip, thục trầm hương, tô hợp hương, thù du, gừng khô cùng mật ong.

Tiểu thái giám đi xuống.

Lý Phúc để hai nha hoàn khác tiến lên, nói với Minh Trăn: “Hai người các nàng là bạn chơi cùng với cô nương, một người tên là Thiên Cầm, một người tên là Tân Dạ.”

Người cao gầy hơn chính là Tân Dạ, một người khác là Thiên Cầm, hai người đều mười lăm, mười sáu tuổi, lớn hơn Minh Trăn mười tuổi.

Minh Trăn gật gật đầu.

Lý Phúc nói: “Cô nương đã đói bụng chưa?”

Nghe thấy ‘đã đói đυ.ng’, đôi mắt của Minh Trăn nháy mắt sáng lên, cô bé gật gật đầu.

Lý Phúc nở nụ cười, “Đợi chút sẽ có người đưa đồ ăn đến đây.”

Hiện tại Tần Vương bên kia hẳn là đang dùng bữa, Lý Phúc đi qua xem thử.

Sau khi đi vào, một nha hoàn nói với Lý Phúc: “Điện hạ có vẻ ăn uống không được tốt lắm, chỉ nếm mấy miếng.”

Lý Phúc đi vào, “Điện ha, Minh tiểu thư đã đến đây, giờ đã sắp xếp ở phòng cách vách.”

Đôi mắt Tần Vương sâu không thấy đáy, “Thật không? Đưa đến đây cho cô nhìn một chút.”

Lý Phúc nhanh chóng đi đón người, trên đường không quên dạy Minh Trăn: “Nhớ kỹ, đầu tiên là quỳ xuống khấu đầu, không được gọi ca ca, phải gọi là Tần Vương điện hạ, nhỡ kỹ chưa?”

Minh Trăn gật đầu như gà con mổ thóc, “Tần Vương điện hạ.”

Lý Phúc yên tâm: “Ánh mắt không được nhìn chằm chằm vào bàn đồ ăn, được không?”

“Được.”

Lý Phúc cảm thấy hài lòng.

Cho đến sau khi đưa vào, Lý Phúc lập tức trợn tròn mắt.

Minh Trăn liếc mắt một cái liền nhận ra Kỳ Sùng, hấp ta hấp tấp vọt vào trong ngực Kỳ Sùng, suýt chút nữa làm vỡ luôn cái bát men gốm màu trắng trước mặt hắn.

Kỳ Sùng thuận tay nắm lấy sau cổ Minh Trăn, một tay nhấc người lên, không cho nàng nhào vào trong lòng mình.

Đôi mắt to ngập nước của Minh Trăn nhìn Kỳ Sùng: “Ca ca thật là lợi hại, thỏ con đã trở lại.”

Thỏ con không chỉ tỉnh lại, mà còn có thể chạy nhảy, vết thương ở chân sau cũng đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Kỳ Sùng đặt Minh Trăn lên trên đệm, “Ăn cơm.”

Minh Trăn còn muốn nói chuyện với Kỳ Sùng.

Kỳ Sùng nói: “Ăn không nói, ngủ không nói.”

Minh Trăn ngửa đầu nhìn Kỳ Sùng: “Được.”

Kỳ Sùng cũng không phải người trời sinh thích xa hoa lãng phí để thỏa mãn việc ăn uống, chi tiêu hàng ngày của hắn vốn tương đối đơn giản so với thận phận của hắn.

Chỉ có một đĩa thịt anh đào [6], một một tô chân vịt hầm, một đĩa thịt hươu quay, một vài món ăn chay một vài món điểm tâm, một chén tổ yến, một bát canh chân giò hun khói hầm trúc tôn [7].

[6]: (一道樱桃肉): Hình ảnh các món ăn được chú thích bên dưới.

Kỳ Sùng nói: “Lấy cơm cho nàng.”

Lý Phúc tự mình lấy cho Minh Trăn non nửa bát cơm.

Minh Trăn cầm đũa vậy mà cũng rất vững, Lý Phúc thẳng thắn lanh mồm lanh miệng cười nói: “Tiểu cô nương cầm đũa ở xa, về sau lập gia đình cũng xa.”

Kỳ Sùng lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Phúc một cái.

Lý Phúc lập tức ngậm miệng, gắp thức ăn cho Minh Trăn, “Cô nương nếm thử chút thịt hươu đi.”

Minh Trăn ăn từng miếng từng miếng ngon lành, nhìn thấy tiểu nha đầu này ăn đến ngon như vậy, Kỳ Sùng đột nhiên cũng muốn ăn.

Ăn cơm xong, Kỳ Sùng gọi Minh Trăn đến bên cạnh, trên cổ Minh Trăn đeo một cái khóa trường mệnh, bằng vàng ròng, ở trong mắt Kỳ Sùng lại vô cùng tục khí, hắn tùy tay lấy xuống, “Đi khố phòng mang một cái tinh xảo chút đến đây.”

Lý Phúc lên tiếng: “Dạ, nô tài bảo người đi lấy.”

——