Chương 37: Yến tiệc

Kỳ Sùng muốn quên tất cả chuyện đã xảy ra trong giấc mơ đi nhưng trong đầu hắn lại không ngừng hiện lên hình ảnh đó. Thiếu nữ với hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt vì bị kí©h thí©ɧ quá mức mà ửng đỏ, còn có giọng nói mềm mại.

“Điện hạ, xin người tha cho A Trăn đi…”

Giọng nói quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, cứ xuất hiện trong đầu không thể quên đi được.

“Chuẩn bị nước lạnh.” Kỳ Sùng nói, “Cô muốn tắm rửa.”

Lý Phúc không dám nhìn loạn khắp nơi trên người Kỳ Sùng nhưng rất khó để kiềm chế lại. Vì vậy, ánh mắt của hắn đã dừng lại ở Kỳ Sùng, không tự chủ mà nghĩ, hiện tại điện hạ bị như vậy là do Minh cô nương sao?

Đột nhiên cổ bị người khác túm lấy.

Ngón tay Kỳ Sùng thon dài mà mạnh mẽ, có thể cầm bút viết chữ, vẽ tranh, cũng có thể dễ dàng cướp đi tính mạng của một người.

Lý Phúc hầu hạ bên người Kỳ Sùng lâu như vậy, chưa bao giờ dám kể công kiêu ngạo, vì bản thân hắn biết rõ, nhân tài dưới tay Tần vương rất nhiều, bản thân mình không phải độc nhất vô nhị, lúc nào cũng có thể bị người khác thay thế.

Cho nên mấy năm nay Lý Phúc đều trung thành và tận tâm, lấy lòng trung thành làm thứ quan trọng nhất để bảo vệ bản thân. Cho dù như vậy, lúc nào hắn ta cũng lo lắng một ngày nào đó Kỳ Sùng không vui thì sẽ tùy tay xử lý tất cả bọn hắn.

Người bên ngoài như nào Lý Phúc không biết, nhưng Kỳ Sùng như nào, trong lòng Lý Phúc hiểu rất rõ.

Đây là trái tim đế vương, lạnh lùng nhưng cũng bao dung, khi tức giận thì có thể khiến máu chảy thành sông, khi khoan dung cũng có thể đại xá thiên hạ tạo phúc cho dân.

Kỳ Sùng lạnh lùng nói: “Hôm nay ngươi thấy cái gì rồi? Nghĩ đến cái gì?”

Cổ được thả ra, Lý Phúc lập tức quỳ trên mặt đất, cơ thể hơi run rẩy: “Nô tài không thấy cái gì, cũng không nghĩ gì hết.”

Kỳ Sùng nói: “Về sau cô nên đối đãi với A Trăn như thế nào?”

Trong lòng Lý Phúc run sợ, trong nhất thời cảm thấy buồn cười về bản thân mình lúc trước, lòng quân không thể đoán, cũng không thể lay động. Trước đây đúng là ăn phải gan hùm mật gấu nên mới dám khuyên Kỳ Sùng giữ khoảng cách với Minh Trăn.

Do dự một lúc, Lý Phúc nói: “Điện hạ thân là Tần vương, dưới một người trên vạn người, đương nhiên là có thể làm mọi việc theo ý mình, làm việc mình thích.”

Dưới một người trên vạn người.

Cho dù chỉ có một người ở trên cũng là một sự uy hϊếp đối với Kỳ Sùng.

Hắn lãnh đạm cong môi.

“Đi chuẩn bị nước đi.”

Sau khi tắm nước lạnh, Kỳ Sùng mới thay đổi triều phục, chuẩn bị vào triều.

Ngu Hoài Phong phải lập tức đi đến Lăng triều, là một trong hai vị vương của Ly quốc, Ngu Hoài Phong ở Lăng triều được hưởng đãi ngộ tốt nhất, hoàng đế Lăng triều cũng không dám kinh thường hắn.

Thế nên hoàng đế đã tổ chức thiết yến mở tiệc ở Tử Thần Điện để tiễn hắn.

Hiện giờ Sở thị là hoàng hậu nên cũng phải xuất hiện cùng hoàng đế ở những sự kiện lớn. Trước mắt, Kỳ Sùng còn chưa thành hôn, trong lòng Sở hoàng hậu cũng nổi lên không ít chủ ý.

Hơn hai mươi năm qua, vinh sủng của Sở hoàng hậu không ngừng, một đường đi thẳng từ phi tần có địa vị thấp kém cho đến hậu vị, điều đó cho thấy bà ta rất hiểu tâm ý của nam nhân.

Nam nhân đều từ du͙© vọиɠ mới rung động, Sở hoàng hậu nghe nói trong phủ Kỳ Sùng không có thị tiếp hay thϊếp thất, bình thường đối với phương diện này, Kỳ Sùng cũng không để ý.

Bà ta không tin.

Hiện tại Sở hoàng hậu tay cầm phượng ấn, cai quản lục cung, rất nhiều việc đều phải qua tay bà ta, ví dụ như bữa tiệc tối nay cũng là do Sở hoàng hậu sắp xếp.

Kỳ Sùng mặc mãng bào màu đen, trên đầu đeo ngọc quan, dung mạo tuấn mỹ ở dưới ánh đèn càng thêm mê người, ngón tay thon dài không chút để ý chạm vào chén lưu ly, toàn thân là khí chất cao quý, lãnh đạm không thể che giấu.

Kỳ Thưởng ngồi bên cạnh Kỳ Sùng, hắn dùng cây quạt vỗ vào bả vai Kỳ Sùng: “Thỉnh thoảng hoàng hậu lại liếc huynh một cái, hoàng huynh, huynh đoán bà ta lại đang định dở trò quỷ gì?”

Kỳ Sùng lạnh lùng cong môi: “Không biết.”

Xuất thân của Sở hoàng hậu thấp kém, không có bản lĩnh gì lại thiếu kiên nhẫn, trong lòng nghĩ cái gì hiện giờ cũng không kiềm chế được mà thể hiện ra mặt.

Kỳ Thưởng lắc lắc đầu: “Bọn họ bớt làm nhiều chuyện linh tinh đi một chút, có lẽ tương lai cũng có thể giữ được toàn thây.”

Dứt lời, Kỳ Thưởng liếc mắt nhìn Kỳ Sùng một cái.

Cho dù đi theo Kỳ Sùng nhiều năm như vậy, Kỳ Thưởng cũng rất ít khi nghe Kỳ Sùng nói ra suy nghĩ thật của mình. Kỳ Sùng lạnh lùng, cao ngạo, rất nhiều điều đều không muốn thể hiện ra bên ngoài.

Nhất thời nếu có hành động theo cảm tính mà nói, thì hắn cũng sẽ không bao giờ mở miệng đi giải thích.

Vì vậy, chỉ có thể thấy Kỳ Sùng lấy tay áo che, ngửa đầu uống hết mấy ly rượu.

Mấy vị hoàng tử của hoàng thất đều có phong thái cao ngạo, dung mạo anh tuấn, Kỳ Thưởng với Kỳ Sùng ngồi cạnh nhau, người bên ngoài đều cảm thấy hai huynh đệ này vô cùng đẹp.

An Quốc công ngồi cách đó không xa, sau khi nhìn thấy Kỳ Sùng, không hiểu sao ông lại nhớ đến cái chết của Ôn Hồng. Ôn Hồng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, trong triều đình gần như không có nhiều người để ý đến hắn ta, cho nên Đại lý tự chỉ điều tra một chút, thấy không tra được gì thì lập tức từ bỏ.

Ôn Hồng lừa Minh Nghĩa Hùng đã lâu, đối với con người trong ngoài không đồng nhất này hiện giờ Minh Nghĩa Hùng chỉ cảm thấy chán ghét. Nhưng cái chết của hắn ta lại vô cùng kỳ lạ, Minh Nghĩa Hùng nhịn không được mà nghĩ nhiều.

Cái chết quá tàn nhẫn, hung thủ ra tay quỷ không biết thần không hay, không ai có manh mối gì. Trong kinh thành, người có khả năng như vậy, Minh Nghĩa Hùng đoán chỉ có thể là Tần vương.

Liệu có phải Kỳ Sùng hay không?

Trong đầu loé lên suy nghĩ này, Minh Nghĩa Hùng lập tức dừng lại.

Kẻ thù của Kỳ Sùng rất đông, sao chỉ nhắm vào một mình Ôn Hồng? Nói thật thì, trong mắt Kỳ Sùng Ôn Hồng không khác gì một người qua đường, không quen biết, không đáng để Kỳ Sùng động thủ với hắn ta.

Ông không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Sùng, lại thấy Kỳ Sùng cũng đang nhìn mình.

Minh Nghĩa Hùng tiến đến nói: “Chuyện của Ôn Hồng lần trước, cũng may nhờ có Tần vương điện hạ hỗ trợ giải vậy, nếu không Đại Lý Tự chắc chắn sẽ khiến Minh phủ gà bay chó sủa.”

Kỳ Sùng thu lại ánh mắt, ngón tay thon dài mân mê chén rượu trên tay, thản nhiên nói: “Tiện tay thôi. Nhưng mà Ôn Hồng đã chết, tiểu nữ của Minh đại nhân phải làm sao?”

Minh Nghĩa Hùng biến sắc: “Hắn ta với tiểu nữ không tiếp xúc với nhau, chỉ đang xem xét, hôn sự còn chưa quyết, điện hạ đừng hiểu lầm.”

Hôn sự giữa trai gái không thể nói lung tung, Minh Nghĩa Hùng lo lắng Kỳ Sùng thuận miệng nói sẽ phá huỷ danh dự của Minh Trăn.

Kỳ Sùng khẽ cười một tiếng, trời sinh hắn mũi cao, môi mỏng, tuấn mỹ nhưng lạnh lùng nên khi cười cũng lạnh nhạt, đôi mắt phượng uy nghiêm, lạnh như băng nhìn về phía Minh Nghĩa Hùng: “Minh đại nhân chỉ còn mỗi tiểu nữ này chưa có hôn sự đúng không?”

Minh Nghĩa Hùng suy nghĩ lại dự định của đối phương, nghe thấy ý này của Kỳ Sùng, ông lại nghĩ rằng vì muốn mượn sức của mình mà Kỳ Sùng muốn nạp nữ nhi mình làm thϊếp.

Dù sao Minh Trăn cũng là thứ nữ, nếu gả vào hoàng thất, chắc chắn không thể làm chính thê. Không chỉ có hoàng thất mà còn có những gia đình có địa vị tương tự như An Quốc công phủ, trưởng tử sẽ không cưới thứ nữ làm chính thê.

Cho nên nếu Minh Trăn gả vào một nhà giàu có, chắc chắn sẽ trở thành quý thϊếp, làm thϊếp đương nhiên có bao nhiêu khó khăn… điều này An quốc công hiểu rất rõ.

Ông cũng không tham lam, vẫn chỉ nên chọn một nam tử gia thế bình thường trong sạch là được.

Thấy Kỳ Sùng hỏi như vậy, trong lòng Minh Nghĩa Hùng sinh bất mãn nhưng cố gắng kiềm xuống: “Chuyện này không vội, thần vẫn còn xem xét. Nếu điện hạ biết thanh niên tài giỏi tuấn tú nào chưa có hôn sự thì hãy giới thiệu cho thần, thần vô cùng cảm kích.”

Cái ly trong tay Kỳ Sùng lập tức nứt một góc.

Kỳ Thưởng nhìn Kỳ Sùng rồi lại nhìn về phía Minh Nghĩa Hùng: “Trong phủ hoàng huynh đang thiếu người, Minh đại nhân, không thì ngài gả nữ nhi cho hoàng huynh đi.”

Kỳ Sùng không định nạp Minh Trăn làm thϊếp, thân phận thị thϊếp thấp như thế nào, trong lòng Kỳ Sùng hiểu rõ, huống hồ hắn chưa từng có suy nghĩ có một mối quan hệ thân mật như vậy với Minh Trăn.

Giấc mơ kia chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Đối với Minh Trăn, hắn không có khả năng có suy nghĩ khác.

Hiện giờ cũng không thể nói ra, hắn cười như không cười nhìn Minh Nghĩa Hùng, muốn biết Minh Nghĩa Hùng sẽ phản ứng như thế nào.

Sắc mặt Minh Nghĩa Hùng lạnh lẽo: “Hai vị điện hạ đừng đùa như vậy.”

Sau đó, Minh Nghĩa Hùng lập tức trở về vị trí của mình.

Đừng nói là để Minh Trăn làm thϊếp cho người ta, lùi một vạn bước, dù có đồng ý cho Minh Trăn làm thϊếp thì ông cũng không để Minh Trăn làm thϊếp của Kỳ Sùng.

Thứ nhất là tính tình Kỳ Sùng tàn bạo lãnh khốc, tính tình MInh Trăn lại ôn hoà, hai người hoàn toàn trái ngược nhau.

Thứ hai, Kỳ Sùng chính là một sát thần trên chiến trường, người chết dưới tay hắn nhiều vô số, võ nghệ cao cường, so với Minh Nghĩa Hùng còn mạnh hơn, thân thể hắn như nào cũng không cần phải nói. Thân thể Minh Trăn lại nhu nhược, ốm yếu, nàng trời sinh xinh đẹp như vậy, nếu rơi vào tay Kỳ Sùng không biết thương hoa tiếc ngọc, chỉ sợ chưa đến một năm đã chết ở trên giường.

Nhìn thấy phản ứng của Minh Nghĩa Hùng, chút ý cười trong mắt Kỳ Sùng lập tức biến mất.

Ngón tay thon dài của hắn gõ lên mặt bàn, giọng điệu không tốt chút nào: “Kỳ Thưởng, đệ nói xem, ông ấy đang có ý gì?”

Kỳ Thưởng: “…”

Hoàng huynh luôn có một tật xấu, rõ ràng hắn biết ý của đối phương là gì nhưng cứ phải để người bên cạnh nói ra. Nếu lời người đó nói không hợp ý của hoàng huynh…

Kỳ Thưởng to gan hơn so với Lý Phúc, hắn dứt khoát nói: “Minh Nghĩa Hùng cảm thấy huynh không hợp với A Trăn.”

“Sao lại không hợp?”

Kỳ Thưởng suy nghĩ một chút: “Thứ nhất là thân phận không thích hợp, huynh là Tần vương còn nàng chỉ là một thứ nữ nhỏ bé. Thứ hai, tuổi tác không hợp, huynh lớn hơn A Trăn tám tuổi. Thứ ba, ở trong mắt Minh Nghĩa Hùng, huynh chính là ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt.”

Lúc hai người đang nói chuyện với nhau, một đám vũ nữ tiến vào biểu diễn. Người dẫn đầu mặc một thân y phục rực rỡ, không giống những vũ nữ mặc y phục màu nhạt còn lại, trong tay cầm hai cây quạt, khi cây quạt mở ra cũng là lúc phô diễn kỹ thuật múa đến xuất thần.

Ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn bởi điệu múa, ánh mắt của Kỳ Sùng cũng dừng lại ở đó.

Tiếng đàn sáo vui tươi êm tai, dáng người của vũ nữ không mềm mại giống các nữ tử khác mà có vài phần tao nhã hơn chút.

Kỳ Sùng liếc mắt một cái là có thể nhận ra, điệu múa này cần phải có kỹ năng cao, một cái quạt hạ xuống, một cái được nâng lên, liên tiếp nhau, không thể hình thấy bóng dáng, thân thủ của người này rất nhanh.

Hoàng đế và hoàng hậu cũng bị thu hút, nhìn chằm chằm vào người đang múa.

Lúc sau, hai chiếc quạt được mở ra, lộ ra trước mắt tất cả mọi người là một gương mặt tuyệt mỹ.

Hoá ra là một nam nhân nhưng lại khiến người ta không thể phân biệt nam nữ, tất cả mọi người đều nghĩ hắn là một cô nương.

Ngu Hoài Phong mỉm cười, đôi mắt anh đào câu hồn đoạt phách, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen xõa xuống nơi bả vai, đôi môi mỏng khẽ mở: “Tiểu vương nhất thời có hứng thú nên đã tham gia vào đoàn vũ nữ, dâng lên một khúc.”

Những người khác căn bản không nghe thấy giọng của hắn, tất cả đều bị dung nhan của nam nhân này hút hồn.

Vẻ mặt của Kỳ Sùng lại càng thêm lạnh băng.

Miệng của Ngũ hoàng tử Kỳ Thưởng mở to đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà, lần đầu tiên hắn nhìn thấy khuôn mặt thật của Ngu Hoài Phong, khϊếp sợ đến mức hai tròng mắt cũng sắp rơi xuống: “Hắn…hắn…”

Con người sâu thẳm của Kỳ Sùng đảo qua chỗ An Quốc công ở đằng xa.

Rượu trên bàn An Quốc công đều bị đổ, rớt cả xuống người ông ta.

Cuối cùng Kỳ Thưởng cũng phải thốt lên: “Sao hắn lại giống A Trăn cô nương như vậy? Tất cả mỹ nhân trên đời này đều như vậy sao?”

Trong mắt hắn, người xấu xí thì có muôn vàn dáng vẻ xấu, mắt xếch, mũi lệch hoặc là tính cách không có một chút nào giống con người.

Thế nhưng xinh đẹp lại có cùng một tiêu chuẩn.

Nam nhân nhà họ Ngu trời sinh có dung mạo đẹp như nữ tử nhưng lại ngoan độc đến cùng cực, càng đẹp thì lại càng độc ác, trên người ít nhiều gì cũng có một vài những tật xấu.

Hoàng đế hỏi thẳng: “Ly triều có vị công chúa hoặc quận chúa nào chưa có hôn ước không?”

Mặt mày Ngu Hoài Phòng mang theo ý cười: “Không có, con cháu nối dõi trong tộc ít ỏi, đã nhiều năm không có nữ nhi. Cho dù có thì cũng không nỡ gả ra bên ngoài, vương nữ của Ly triều không hoà thân với các nước khác.”

Phong tục của Ly triều và Lăng triều có chút khác biệt.

Trong đó là tính bài ngoại, người của Ly triều không thể cưới nữ nhân ngoại tộc, cũng không gả cho nam nhân ngoại tộc. Lúc trước phụ thân của Ngu Hoài Phong là Thành vương bắt nhốt một nữ tử Lăng triều đã khiến không biết bao người kinh ngạc đến mức rớt cằm.

Hoàng đế cảm thấy có chút đáng tiếc, ông ta cũng biết bản thân vừa mới lỡ lời, làm cho mọi người cảm thấy bản thân mình yêu thích mỹ nhân nên lập tức sửa lại: “Trẫm còn muốn chọn vương phi cho bọn Tần vương nữa.”

Tần vương sao….

Ý cười trên mặt Ngu Hoài Phong như gió xuân nhưng trong lòng lại không nhịn được mà lắc đầu: Nếu thật có muội muội, hắn gả cho ai thì gả chứ không bao giờ gả cho tên ma đầu tàn bạo Tần vương này.

Tuy rằng hắn và Tần Vương là đôi bên hợp tác cùng có lợi, ngày thường đã nhìn thấy không ít thủ đoạn của Tần vương, biết đối phương tàn ác lạnh lùng đến cỡ nào, sao có thể đồng ý gả muội muội cho hắn được?

Hắn cười nói: “Phong tục của Ly triều không giống với quý triều. Chắc mọi người cũng đã từng nghe nói, có lẽ còn cười nhạo sau lưng. Người Ngu gia rất si tình, cho đến bây giờ cũng chỉ có một đời một kiếp một đôi, nếu trong nhà có muội muội gả đi, đối phương chắc chắn không thể nạp thêm bất kỳ ai khác.”

Đây cũng là lý do Ngu gia ít con nối dõi, bởi vì ít người cho nên sẽ trân trọng, cũng không xuất hiện chuyện gà nhà đá nhau. Trong tất cả quốc gia, tất cả các hoàng thất thì chỉ có hoàng thất Ly triều là chưa từng có chuyện huynh đệ đoạt vị.

Mọi người đều lắc đầu, tam thê tứ thϊếp đều vì góp phần làm gia tộc lớn mạnh, chuyện nối dõi tông đường quan trọng như vậy, Giang vương lại nói nhẹ nhàng như không, chẳng trách người bên ngoài nói bọn họ có bệnh, khó trách mười mấy năm trước Ly triều xảy ra loạn lạc.

Ngu Hoài Phong biết những người này đều đang chê cười mình, trong lòng hắn cũng không để ý, bởi vì những người cười nhạo hắn kỳ thật cũng là một trò cười.

Hiện giờ hiến vũ trước mặt mọi người, chỉ là do nhất thời có hứng lộ mặt thôi, tính tình hắn vốn tiêu sái như vậy, kéo theoo việc bị người khác nhìn chằm chằm, Ngu Hoài Phong cũng đã tập thành thói quen.

Đánh giá xung quanh một vòng, lại nhìn thấy khuôn mặt già nua với làn da ngăm hết hồng lại đen không bình thường của An Quốc công.

Sao lại như thế này?

Chẳng lẽ bị tư sắc của mình làm rung động rồi? Nhưng Ngu Hoài Phong vẫn chỉ thích cô nương, không thích An Quốc công như quả dưa muối khô héo như này.