Chương 34: “Báo trên tuyết”

Vết thương trên tay Minh Trăn đã gần khỏi, ngày hôm sau đã không cảm thấy đau nữa. Tuy rằng không biết Kỳ Sùng đã cho nàng dùng loại thuốc gì nhưng trong mắt Minh Trăn, không có gì Kỳ Sùng không làm được.

Điện hạ nhà mình chính là vị điện hạ tốt nhất thiên hạ.

Sáng sớm hôm nay, Minh Huệ đã đi thăm Minh Trăn. Nàng ấy dậy muộn, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, đồ ăn sáng cũng chưa ăn đã trực tiếp đi đến sân viện của Minh Trăn.

Vốn trong sân viện của Minh Trăn đã đặc biệt yên tĩnh, bên trong gần như trống trơn, thoáng đãng, không có đồ vật này kia.

Hai nha đầu Thiên Cầm và Tân Dạ cũng vô cùng thông minh, khéo tay, quét tước sân vườn sạch sẽ, một mảnh lá cây cũng không nhìn thấy. Lúc sau lại đi ra chợ mua một chút hoa nên khi tiến vào trong sân viện của Minh Trăn lập tức liền cảm nhận được sức sống bừng bừng, tràn đầy hơi thở của cây cỏ xum xuê.

Tuy rằng không phải xứ sở hoa lệ gì nhưng cũng trang nhã, sạch sẽ, tươi mát.

Lúc Minh Huệ đến, Minh Trăn ngủ gật bên cửa sổ, sau khi ăn sáng xong nàng no bụng, lập tức cảm thấy buồn ngủ.

Minh Huệ nâng tay nhéo nhéo hai má Minh Trăn: “Mấy ngày nay sao muội lại gầy đi? Sao lại có thể kém hơn so với lúc ở trong thôn trang?”

Minh Trăn không có cảm giác gì.

Minh Huệ nói: “Tay còn đau không? Đưa ta xem nào.”

Minh Trăn giơ tay ra: “Hiện tại đã không đau nữa.”

Nhưng lòng bàn tay vẫn còn đỏ bừng một mảng, Minh Huệ cẩn thận nhìn kỹ, lấy từ trong tay áo ra một hộp thuốc mỡ: “Mang cho muội một ít thuốc mỡ, ngày mai sẽ khỏi hẳn luôn.”

Nàng ấy ham chơi hơn một chút so với những tiểu thư nhà khác, cũng từng bị thương khi cưỡi ngựa, trèo cây, luyện kiếm. Thế tử nhà Khang vương biết được tình tình vị hôn thê của mình, ngược lại cảm thấy Minh Huệ như vậy lại càng thêm sinh động đáng yêu cho nên cũng không ngăn cản, có nhiều lần còn giúp Minh Huệ che giấu một chút.

Thuốc mỡ cũng là do thế tử Khang vương tặng cho, bởi vì thuốc này quý giá, một hộp nho nhỏ thôi cũng đáng giá trăm lượng vàng, có thể làm lành vết thương, bản thân Minh Huệ cũng không nỡ dùng.

Sau khi bôi thuốc cho Minh Trăn, Minh Huệ nói: “Được rồi, chờ thuốc mỡ khô rồi thì muội mới có thể chạm đồ vật xung quanh.”

Minh Trăn gật đầu: “Tỷ tỷ thật tốt.”

Minh Huệ được nàng khen có chút ngượng ngùng: “A Trăn ngốc!”

Gần đây Minh Huệ có chút phiền lòng, bởi vì qua nửa tháng nữa là nàng ấy phải tiến cung, trong cung tổ chức yến tiệc rất long trọng, hoàng hậu nhân cơ hội này mời các tiểu thư thế gia cùng tiến cung. Ngoài mặt là thân thiết với các cáo mệnh phu nhân và các tiểu thư thế gia nhưng thật ra bên trong là tuyển thê cho các hoàng tử tôn thất hoặc các thế tử.

Tuy rằng Minh Huệ đã đính hôn hơn nữa còn là đính hôn với Khang Vương thế tử, nhưng cũng phải cùng nhau đến đấy, bằng không chính là không cho hoàng hậu mặt mũi.

Nàng ấy chán ghét Ninh Đức công chúa, Minh Huệ nằm xuống bên cạnh Minh Trăn, thuận thế gối đầu lên đùi Minh Trăn: “Ninh Đức đáng ghét, rõ ràng biết ta không am hiểu thi hoạ, còn đề xuất cái gì mà để cho các tiểu thư hiến một bức tranh. Hiện tại các hoạ sĩ nổi tiếng trong kinh thành đều đã bị mời đi hết rồi, chỉ còn lại những họa sĩ có bức tranh không đẹp mấy. Cũng bởi vì điều này nên các hoạ sĩ đều chào giá rất cao, lên đến hơn trăm lượng bạc, muốn nhiều tiền như vậy, sao bọn họ không đi cướp đi.”

Minh Huệ tức một bụng không có chỗ trút giận, đành phải mắng Ninh Đức công chúa trước mặt Minh Trăn.

Giữa các tiểu thư danh môn quý tộc cũng có lục đυ.c với nhau, bởi vì liên quan đến hôn sự, nói đến hôn sự thì phải nói đến những lợi ích cụ thể của nó, cho nên hiếm khi sẽ thật sự thân thiết với nhau.

Minh Trăn nói: “Tỷ tỷ, muội vẽ cho tỷ.”

Thiên Cầm đứng một bên lo lắng Minh Trăn sẽ lỡ miệng, vội vàng nói: “Lúc cô nương ở trong thôn trang, mỗi ngày đều cảm thấy nhàm chán nên Dư Trúc đã mời một nữ tiên sinh [1] đến cho cô nương. Cho nên cô nương biết một chút chữ, cũng biết vẽ tranh.”

[1] Nữ tiên sinh ở đây nghĩa là giáo viên nữ dạy vẽ. “Tiên sinh” được hiểu là thầy giáo, giáo viên thời bây giờ.

Minh Huệ bĩu môi: “Các nàng đều là mời hoạ sĩ nổi tiếng, muội lấy cái gì so sánh với các nàng đây?”

Thiên Cầm: “…”

Thật ra thư hoạ của Minh Trăn đều là do Kỳ Sùng dạy, từ đấy có thể thấy đã đủ vả mặt của đám tài nữ trong kinh thành rồi. Bởi vì tiên sinh dạy thư họa cho Kỳ Sùng chính là đại sư Tuệ Ý đến giờ vẫn chưa từng xuống núi.

Đại sư Tuệ Ý là nhà thi hoạ nổi danh nhất thời bấy giờ.

Kỳ Sùng là trò giỏi hơn thầy, chỉ là bình thường không người ngoài biết điều này, lấy thân phận của hắn, không cần dựa vào mấy cái danh này để nổi tiếng.

Minh Trăn nói: “Để muội thử một lần, tỷ tỷ muốn vẽ cái gì?”

Minh Huệ nghĩ nghĩ rồi nói: “Muội muốn vẽ cái gì thì vẽ cái đó.”

Nàng ấy cũng không muốn đả kích Minh Trăn, không ra đề khó cho Minh Trăn, đơn giản chỉ để Minh Trăn vẽ cái mình am hiểu là được rồi.

Minh Trăn am hiểu lối vẽ tỉ mỉ chi tiết, càng thông thạo vẽ tranh hoa và chim, vì trong phủ Kỳ Sùng trồng rất nhiều hoa mẫu đơn nên ngày thường nàng cũng vẽ nhiều bức tranh về hoa mẫu đơn hơn một chút.

Minh Trăn chỉ biết vào mùa xuân trong Tần vương phủ có rất nhiều hhoa mẫu đơn, lại không biết mẫu đơn là được trồng vì nàng. Lúc nhỏ cơ thể nàng yếu ớt, đã từng mời danh y, cũng đã từng mời thầy bói đến xem, thầy bói nói vì trên người Minh Trăn có hương hoa mẫu đơn nên ở trong phủ trồng một chút mẫu đơn, trồng cho tốt cũng có thể kéo dài tính mạng của nàng.

Dù là thật hay giả thì Tần vương phủ cũng không thiếu chút bạc này, vì vậy liền trồng.

Minh Huệ gật đầu nói: “Vậy thì vẽ một bức mẫu đơn đi.”

Nửa tháng qua, Minh Huệ cũng không để trong lòng, tìm một hoạ sư khác đến tuỳ tiện vẽ một bức, lòng đau như cắt mà giao bạc ra. Mãi cho đến khi nha hoàn của Minh Trăn nói với nàng ấy rằng Minh Trăn sắp vẽ xong rồi.

Mấy ngày nay Minh Trăn đều đang vẽ tranh.

Khi Minh Huệ nhìn thấy bức tranh cũng lắp bắp kinh ngạc.

Đây không phải là bức tranh hoa mẫu đơn đẹp đẽ hoa lệ, màu sắc sặc sỡ như bình thường, mà bức tranh của Minh Trăn giống như Ngọc Lâu Xuân vậy, cánh hoa trắng như tuyết toả hương, còn mang theo một cảm giác thanh lệ. Dưới cành hoa còn có một con báo nhỏ yên tĩnh nằm ngủ, từng sợi lông trên thân nó hiện lên trông sống động như thật. So với bức tranh vẽ cảnh đường với những bông hoa quý đang khoe sắc thì cảnh trong bức tranh của Minh Trăn mới mẻ, độc lạ hơn.

Minh Huệ nói: “Thật sự là quá đẹp! Chỉ là, A Trăn sao muội có thể vẽ được một bức tranh như này vậy?”

Minh Trăn viết ba chữ “Báo trên tuyết” [2] lên rìa, đây là chữ viết của nàng, vô cùng nhỏ nhắn mềm mại, “A Trăn nói rồi, A Trăn biết vẽ tranh, lúc trước mỗi ngày không có việc gì làm đều sẽ vẽ.”

[2]: Gốc là “Li miêu ngọa tuyết” (Báo nằm trên tuyết) nhưng vì đây là tên tác phẩm nên mình dùng cụm “Báo trên tuyết” cho ‘nghệ’ hơn một chút=)))))

Mỗi ngày một bức tranh…

Trong thôn trang nhàm chán, chỉ có thể vẽ mỗi ngày một bức tranh trách không được vẽ đẹp như vậy.

Minh Huệ nhìn lại lần nữa: “A Trăn, muội thật sự làm cho người ta ngạc nhiên. Nhưng mà một bức tranh đẹp như vậy, tất cả mọi người đều biết ta không vẽ được, ta thật sự không dám lấy.”

Tân Dạ ở một bên che miệng cười: “Không phải cũng có một số các vị tiểu thư khác cũng mời hoạ sĩ đến vẽ tranh sao? Các nàng cũng không ngại dâng lên thì sao Lục tiểu thư lại không dám?”

Minh Huệ nói: “Cũng đúng! Dù sao để các nàng biết không phải tranh ta vẽ cũng được. Chỉ cần chọc tức được Gia Hàn, để cho Gia Hàn nhìn thấy, nàng ta cũng không phải tài nữ gì, có nhiều người so với nàng ta giỏi hơn nhiều là được.”

Đây vốn là một trò chơi, người có tài thì phô ra, người không có thì tiêu tiền.

Có thể hung hăng tát vào mặt Ninh Đức và Gia Hàn, dạy cho các nàng biết, dù các nàng có mời hết các hoạ sĩ giỏi nhất đi nữa thì Minh Huệ nàng cũng có thể tìm được người càng giỏi hơn nữa hỗ trợ mình.

Minh Trăn rửa tay, cảm thấy đói bụng lập tức cầm một miếng bánh ngọt, yên lặng ăn.

Minh Huệ gặm má nàng một cái rồi cầm lấy bức tranh: “A Trăn ngoan, chờ tỷ phong quang trở về rồi sẽ mang điểm tâm ngon trong cung về cho muội ăn.”

Sau khi tới hoàng cung, tất cả các tiểu thư đều muốn lấy bức tranh của mình ra khoe.

Hơn phân nửa là tự mình vẽ, còn lại không biết vẽ tranh thì để cho người ta vẽ hộ. Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, tự vẽ cũng được, vẽ hộ cũng được, khách sáo khen nhau vài câu là được rồi. Các nàng cũng không cần phải dùng những tài nghệ đó để mưu sinh, chủ yếu vẫn là gia thế.

Trong đó bức tranh đẹp nhất chính là bức đồ “Phi tướng quân xạ hổ [3]” của Gia Hàn, Gia Hàn trước sau như một nhận được lời khen về tài năng xuất chúng. Đối mặt với lời khen của mọi người, nàng ta bình tĩnh ôn hoà, cảm thấy đây là điều đương nhiên: “Thời gian có chút vội, chỉ vẽ trong một tháng, để mọi người chê cười rồi.”

[3] Tên của bức đồ này nghĩa là tướng quân bắn hổ, nghe là biết nói đến ai rồi đúng khum nè.

Nàng ta vẫn mặc một thân y phục trắng như cũ, khí chất và diện mạo đều vô cùng xuất chúng, thu hút không ít ánh nhìn của các vị tiểu thư.

Gần đây Tráng Võ hầu xảy ra chút chuyện, có chút xích mích với Tần vương, mọi người đều tự hiểu được. Trong nhà Gia Hàn gặp phải chuyện bất hạnh như thế mà bản thân lại vô cùng bình tĩnh, người ngoài biết được tâm trạng của Gia Hàn cũng thật sự cảm thấy bội phục.

Trên thực tế thì…

Ấm lạnh tự hiểu, cắn nát răng cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Mấy năm nay Tráng Võ hầu tham ô không ít, bị Tần vương tính kế, trong nhà tổn thất kha khá, tiền tiêu vặt hàng tháng của Gia Hàn trong nháy mắt đã ít đi rất nhiều, không thể tiêu xài như nước giống như trước đây, đi ra ngoài cùng Ninh Đức cũng chỉ có thể nhìn Ninh Đức thoải mái tiêu xài, bản thân lại không có khả năng như vậy.

Trong lòng nàng ta vô cùng không vui, dù mỗi ngày nàng ta đều mặc một thân bạch y nhưng nàng ta không bao giờ mặc lại một bộ y phục ba lần đi ra ngoài, trang sức cũng thường xuyên đổi mới để mọi người có thể nhìn thấy nàng ta vẫn luôn thay đổi cái gì đó.

Thật ra mọi thứ thanh cao xuất trần này đều không thể thoát khỏi sự liên quan đến gia thế phú quý của nàng ta.

Chỉ là mấy năm nay Tráng Võ hầu và Sở gia đều mới được đề bạt lên, lúc trước chỉ là hạng tầm thường vô danh tiểu tốt, trong nhà cũng không có chuyện khuất tất gì. Hiện tại có cơ hội lập công lao, đột nhiên được đề bạt lên, trong nhà có nhiều quyền lực, tất nhiên không tránh khỏi việc tham ô, ức hϊếp dân lành, mua quan bán tước để có chút tài sản tích góp, mua nhà mua đất.

Lúc trước Gia Hàn đều mắt nhắm mắt mở lờ đi, một bên vừa ghét bỏ phụ thân và huynh trưởng của mình tham lam khiến cho bản thân mình không thể theo đuổi được tình yêu, một bên lại thoải mái tiêu tiền trong nhà, duy trì hình tượng tốt đẹp của mình.

Mấy đại quý tộc lâu đời giống như Minh gia, tính tình Minh Huệ hào phóng, ung dung, Gia Hàn nhìn thế vậy tất nhiên sẽ cảm thấy khó chịu. Hơn nữa vị hôn phu của Minh Huệ lại là thế tử nhà Khang vương Kỳ Đình, Kỳ Đình chính trực, rộng lượng, là một nam nhân tốt khó tìm. Sao có thể để cái gì Minh Huệ cũng chiếm được, cho nên ngày thường Gia Hàn đương nhiên phải đi khắp nơi ngáng chân nàng ấy một chút mới được rồi.

Nàng ta thấy Minh Huệ không lấy bức tranh ra, biết Minh Huệ không tìm được hoạ sĩ tốt nên mới không lấy tranh của bản thân ra, hơn nữa bức tranh đó mà lấy ra thì cũng sẽ bị chê cười. Cho nên nàng ta từ từ mở miệng nói: “Sao Minh tiểu thư lại không lấy tranh ra cho mọi người cùng xem?”

“Không phải là sợ xấu sao?” Ninh Đức công chúa cười nhạo: “Ta nghe nói, lúc trước ngươi còn đi tìm họa sĩ khắp nơi.”

Người bên ngoài không dám đắc tội với Ninh Đức công chúa và Gia Hàn, chỉ đứng một bên xem náo nhiệt.

Trong lòng Minh Huệ vô cùng đắc ý, chờ Gia Hàn chủ động đến khıêυ khí©h, mắt hạnh đảo qua mọi người một lần rồi mới cong môi cười: “Ta cũng để mọi người chê cười rồi, mời mọi người xem.”

Nàng ấy mở bức tranh đang được cuộn tròn ra.

Đập vào mắt chính là hoa mẫu đơn trắng thanh cao, đây mới là quốc sắc thiên hương chân chính, không vương hạt bụi nào. Bên dưới cành hoa trong bức tranh còn có một con báo nhỏ lười biếng ham ngủ lại đáng yêu, càng tăng thêm phần thú vị.

Lập tức đã phân rõ cao thấp với bức đồ “Phi tướng quân xạ hổ” của Gia Hàn.

Người ngoài đều biết Minh Huệ tuyệt đối không thể vẽ ra bức tranh đẹp như vậy nhưng cũng có không ít người thuê hoạ sĩ vẽ hộ nên không ai mở miệng hỏi người vẽ bức tranh này là ai.

Gia Hàn nhìn chằm chằm bức tranh của Minh Huệ, bờ môi run rẩy, vừa ghen tị vừa tức giận: “Coi như không tồi.”

Hai từ “không tồi” này thốt ra như muốn cả cái mạng của Gia Hàn, ánh mắt nàng ta dừng lại ở trên bức tranh, nhìn bút pháp này là của nữ tử, chữ viết nhỏ nhắn mềm mại không có khả năng là hoạ sư nam. Hoạ sĩ trong kinh thành Gia Hàn đều quen biết, chưa bao giờ gặp qua người nào xuất sắc như vậy.

Rốt cuộc là ai đã âm thầm giúp Minh Huệ? Hoặc là nói, là nữ nhân nào, dám lấn áp nổi bật của nàng ta?

Bức tranh của Ninh Đức công chúa cũng không phải tự mình vẽ, bị so sánh cũng không nói được gì. Sắc mặt nàng ta cũng không được tốt cho lắm.

Tất cả mọi người đều tán thưởng, Minh Huệ lấy được nổi bật, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.

Những cái này đều phải dâng lên cho hoàng hậu, Ngũ hoàng tử Kỳ Tu đúng lúc đến chỗ của hoàng hậu, Sở hoàng hậu không biết nội tình của việc mời hoạ sĩ vẽ thay, bà ta đưa những bức tranh cho Kỳ Tu nhìn một cái: “Trong số này tranh của Gia Hàn là đẹp nhất, nàng là người có tài văn chương, cũng tri thư đạt lý, con hiểu rõ nhất mà.”

Ánh mắt Kỳ Tu lại bị một bức tranh khác hấp dẫn: “Đây là tranh của ai?”

Sở hoàng hậu nhìn sang: “Là ký hiệu của Minh gia, Lục cô nương Minh gia Minh Huệ, sớm đã đính hôn với Kỳ Đình. Tính tình nàng ta phóng khoáng tiêu sái, không dễ khống chế.”

Nghe thấy là Minh Huệ, Kỳ Tu không nhìn tiếp nữa. Minh Huệ là con gái của An Quốc công, cậu ta từng gặp qua mấy lần, bộ dáng nàng không đẹp bằng Gia Hàn và Ninh Đức, tính tình cũng không đủ tốt.

Giữ mấy bức họa này cũng vô dụng, đương nhiên là phải đưa vào trong khố phòng.

Lúc sắp tối, bức họa “Báo trên tuyết” của Minh Trăn đã nằm trong tay Tần vương.

Ám vệ kể lại rõ ràng mọi việc.

Kỳ Sùng nhàn nhạt hỏi: “Có từng truyền ra ngoài không?”

Ám vệ nói: “Chuyện mới xảy ra từ một canh giờ trước, chắc chắn là chưa truyền ra.”

Kỳ Sùng nói: “Lui ra.”

Hiện tại hắn còn đang ở trong cung, cũng chưa kịp xem bức tranh của Minh Trăn. Kỳ Sùng cất vào trong tay áo, lập tức đi về phía trước, không khéo lại đυ.ng phải Gia Hàn và Ninh Đức.

Gia Hàn vừa nhìn thấy Kỳ Sùng, thân thể đột nhiên không thể đi tiếp. Ninh Đức cũng sợ hãi Kỳ Sùng, không dám lỗ mãng trước mặt hắn, gặp người ở đây, nhanh chóng chạy đến hành lễ: “Tam hoàng huynh.”

Kỳ Sùng không nhìn hai người này, trực tiếp đi qua. Đi được hai bước, đột nhiên hắn nhớ ra cái gì đó, nữ nhân mặc bạch y kia hình như từng bắt nạt A Trăn. Vì chuyện này mà một nhà Tráng Võ hầu cũng bị hắn động đến, vốn dĩ bọn họ có thể kéo dài thêm chút thời gian mới bị xử lý.

Gia Hàn thấy Kỳ Sùng quay đầu lại nhìn mình, nhất thời căng thẳng mà cảm thấy choáng váng, nắm chặt lấy tay mình.

Dung mạo của nam nhân tuấn mỹ, khí thế cả người làm cho người ta kinh sợ, muốn quỳ dưới chân hắn cúi đầu xưng thần, ánh mắt hắn cũng không mang ý tốt gì, lạnh lùng sâu thẳm giống như một lưỡi dao làm cho người ta rét run.

Sau khi Gia Hàn cảm nhận được tâm trạng không tốt của Kỳ Sùng, trong lòng chợt nghĩ: Chẳng lẽ là Kỳ Sùng biết hoàng hậu muốn mình gả cho Ngũ hoàng tử Kỳ Tu cho nên mới tức giận? Gần đây Kỳ Sùng liên tiếp đυ.ng đến phụ thân mình cũng là vì bất mãn với chuyện này?