Chương 25: Không thèm nhớ điện hạ

——

Minh Nghĩa Hùng thấy Kỳ Sùng mang theo khuôn mặt lạnh đến đây, nghĩ ngợi liệu có phải chính mình đã làm ra chuyện gì không đúng chỗ, chọc đến vị sát thần có tác phong nhanh nhẹn lại nghiêm cẩn này.

Có điều Kỳ Sùng trời sinh đã lạnh nhạt, cho tới bây giờ cũng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, hơn nữa lại có thân phận cao quý, tự mang theo phong thái hoàng thất ung dung quý phái, khiến cho người ta không dám khinh nhờn, chỉ cảm thấy đây là thần tiên hạ phàm.

Minh Nghĩa Hùng chắp tay, “Không biết Tần vương đột nhiên tới chơi, là vì chuyện gì?”

Kỳ Sùng cười như không cười, đôi mắt phượng lạnh lùng đảo qua Ôn Hồng ở một bên.

Minh Nghĩa Hùng nhanh chóng giới thiệu với Kỳ Sùng: “Tần vương, đây là tiến sĩ của năm trước Ôn Hồng, hiện giờ đang làm việc ở Văn Uyên Các.”

Ôn Hồng chỉ cảm thấy khí độ lạnh lẽo của Tần vương, khuôn mặt tuấn tú khiến người ta sợ hãi, cho nên nhanh chóng hành lễ: “Vi thần tham kiến Tần vương điện hạ.”

Kỳ Sùng nói: “Bổn vương nghe nói ngươi rất có tài văn chương.”

Minh Nghĩa Hùng cũng thấy thế, trong tay hắn đúng lúc có hai bài phú Ôn Hồng mới làm, cho Ôn Hồng một ánh mắt.

Ông Hồng nhanh chóng vội trình lên cho Kỳ Sùng xem, “Năm ngoái điện hạ ở Trần Châu làm 《 Phú trấu cám [1] 》, văn từ thanh lịch, chữ như châu ngọc, châm chọc những quan viên tầm thường, cũng thanh lọc không khí của Trần Châu, làm cho học sĩ trong triều tán thưởng không ngớt. Vi thần cả gan, xin điện hạ chỉ bảo một phần.”

[1] Phú là một thể văn có vần, hoặc xen lẫn giữa vần và văn xuôi, dùng để tả cảnh vật, phong tục, kể sự việc bàn chuyện đời. Phú còn có nghĩa là phô bày, bày tỏ. (Nguồn: vhoc.net).

Kỳ Sùng nhận lấy, đơn giản nhìn lướt qua.

Trên giấy toàn là những lời lẽ hoa mỹ nhưng sáo rỗng, chỗ thì tán dương giang sơn thịnh thế, chỗ lại khen kinh thành phồn hoa. Có tài nhưng vô dụng, ngoài ra loại tài hoa này cũng chẳng thể lưu truyền cho thế hệ sau, cùng lắm là để cho những người bề trên xem qua rồi cười một cái là xong.

Việc trị quốc cần là cần những nhân tài có thể hiểu được lòng dân châm biếm thời cuộc, chứ không phải là những người có tài năng tầm thường chỉ biết ở đây mà bàn luận viển vông.

Phụ tá trong Tần Vương phủ ngoại trừ cục đá ra, tùy tiện chọn bừa một người nào đó, một ngày cũng có thể viết được mười trang như thế này.

Vậy mà cũng xứng cưới A Trăn?

Thấy Kỳ Sùng trầm ngâm không nói gì, trái tim Ôn Hồng trong tức khắc có cảm giác như bị treo lơ lửng. Nói thật, cảm giác áp bách mà vị điện hạ này mang đến cho người khác thực sự rất mạnh. Chỉ cần là người đứng trước mặt hắn đều cảm thấy bản thân minh không có lễ nghi mà nhất định phải nên quỳ xuống mới đúng.

Thời trẻ, An quốc công là võ tướng cho nên ở phương diện này không có kinh nghiệm, nhìn tác phẩm của Ôn Hồng đầy hoa mỹ không giống với người khác, bản thân ông cảm thấy cũng không tồi. Hơn nữa khi hai người nói chuyện với nhau, ông phát hiện Ôn Hồng là một người trẻ tuổi có chí lớn.

Tiếp đó, Kỳ Sùng thản nhiên hỏi Ôn Hồng một vài câu, hỏi đến mức khiến đầu người ta đầy mồ hôi, một câu cũng không nói được.

Lý Phúc đứng một bên dùng ánh mắt thương hại nhìn Ôn Hồng. Tiểu tử này thật sự xui xẻo. Nếu là một tên quan nhỏ bình thường, Kỳ Sùng vốn lười để ý, hắn thì ngược lại, đắc tội Tần Vương để cho ngài nhắm vào bản thân mình.

Có Kỳ Sùng ở đây, xung quanh đều là một bầu không khí lạnh lẽo, y phục của Ôn Hồng cũng bị mồ hôi thấm ướt.

Kỳ Sùng lạnh lùng nói: “Ngươi viết núi Đốc Châu bao la hùng vĩ, Tịch Châu suối trong nước biếc. Vậy có biết mấy năm trước Đốc Châu rét đậm, người dân trăm họ chết vì cái lạnh. Năm kia Tịch Châu xảy ra lũ lụt, người dân trôi dạt khắp nơi hay không?”

Ôn Hồng bị khí thế cường đại của Kỳ Sùng dọa đến một câu cũng không dám nói.

Hơn nữa hắn ta cũng cảm nhận được ánh mắt Kỳ Sùng nhìn mình ngày càng lạnh lùng, giống như đang nhìn một con kiến nhỏ bình thường.

Kỳ Sùng ném bài văn tới trước mặt Ôn Hồng: “Nếu về sau bị điều đi nhậm chức ngoài kinh thành, ngươi cũng định dùng những thứ ăn nói bốc phét này để che mắt bổn vương?”

Ôn Hồng nhanh chóng quỳ xuống: “Vi thần không dám!”

Kỳ Sùng chỉ cảm thấy thật châm chọc, giang sơn này sớm đã mục nát, còn đâu ra cảnh đẹp phồn vinh. Chính vì những thư sinh chỉ biết đầu cơ trục lợi, không hiểu được khó khăn của người dân như Ôn Hồng ca ngợi đón ý nói hùa mới khiến cho hoàng đế mắt cao hơn đầu, nghĩ bản thân đang được hưởng hết sự huy hoàng thời thế.

An Quốc Công ở một bên cũng cảm thấy hiếm khi Kỳ Sùng lại nhằm vào một vị quan vô danh tiểu tốt như vậy. Bình thường người khiến Kỳ Sùng đối xử như vậy chỉ có những vị quan to.

Nhưng đã xem Ôn Hồng trở thành con rể được chọn của ông, Minh Nghĩa Hùng cũng không tình nguyện nhìn Ôn Hồng bị răn dạy giống như một con chim cút, không thể ngóc đầu lên được, chỉ có thể đứng ra giải hòa vài câu.

Ôn Hồng cũng cảm thấy Tần Vương sẽ không phải người mà mình có thể đầu quân vào. Nghe nói Tứ hoàng tử Kỳ Diên cũng đang chiêu hiền đãi sĩ, hiện giờ xem ra, sau này có cùng An Quốc Công kết thông gia thì phải kéo thêm phủ An Quốc Công ủng hộ Tứ hoàng tử Kỳ Diên mới được.

Chờ đến khi cho Ôn Hồng lui xuống, Minh Nghĩa Hùng mới hỏi Kỳ Sùng: “Không biết điện hạ đột nhiên tới thăm vì chuyện gì?”

Kỳ Sùng: “…”

Hắn quên mất không nghĩ ra một cái lý do.

Lý Phúc đứng ở bên nói: “Vừa rồi điện hạ nhà nô tài cưỡi ngựa đi qua phủ An Quốc Công đột nhiên nhớ tới đã lâu không gặp ngài nên muốn đến đây bái phỏng, hỏi thăm sức khỏe của ngài.”

Minh Nghĩa Hùng đã hiểu. Hiện tại phe hoàng hậu và phe Tần Vương đang tranh đấu đến mức ngươi chết ta sống, ngày nào gặp mặt trên triều cũng đều tranh luận không dứt. Lần này Kỳ Sùng đến gặp ông, có lẽ là muốn mượn sức của ông.

Chỉ là… muốn mượn sức của ông mà lại chẳng nói được lời hay nào, còn đem con rể tương lai của ông mắng đến mức đầu cũng không ngẩng lên được.

Tâm trạng Minh Nghĩa Hùng không thể nào vui vẻ nổi, vẫn trả lời lại: “Đa tạ Tần Vương điện hạ quan tâm, lão thần rất khỏe.”

Kỳ Sùng nói: “Minh đại nhân luôn cao ngạo, trước giờ luôn không thích kẻ mượn thế trèo cao, nhân tài trong kinh thành nhiều như vậy, tại sao lại đột nhiên gọi Ôn Hồng đến Văn Uyên Các?”

Minh Nghĩa Hùng kinh ngạc nâng mắt.

Đối diện với mặt phượng sâu không thấy đáy của Kỳ Sùng, Minh Nghĩa Hùng đột nhiên nhớ ra, thế lực của vị này ở trong triều phải nói là một tay che trời. Dựa theo tình hình bây giờ, nếu hoàng đế không nhanh chóng lập Kỳ Sùng làm thái tử thì chỉ sợ là sẽ xảy ra cung biến. Đối với sự việc biến cố lớn nhỏ trong triều có thay đổi gì Kỳ Sùng đều nắm rõ.

Chẳng qua Minh Nghĩa Hùng luôn là phe trung lập, chẳng sợ việc Kỳ Sùng biết hành tung của bản thân mình, nhưng cũng không nên nói thẳng ra như vậy.

Do dự một chút, Minh Nghĩa Hùng nói: “Lão thần nhìn hắn có tài hoa hơn người, rất thích hợp để làm việc ở Văn Uyên Các. Bệ hạ cũng đã nhìn trúng nhân phẩm của hắn ta.”

Kỳ Sùng khẽ cười một tiếng.

Minh Nghĩa Hùng biết rõ bản thân không thể gạt được người trước mắt, trong lòng hai người tự biết rõ mọi chuyện. Hơn nữa ông cũng không muốn giải thích quá nhiều.

Trên bàn bàn còn ván cờ chưa đánh xong, Minh Nghĩa Hùng nói: “Khó có khi Tần Vương rảnh rỗi, chúng ta làm mấy ván cờ đi.”

Qua hai ván cờ, Kỳ Sùng đã có được toàn bộ thông tin mà mình muốn.

Nước trà đã được đổi mới, Lý Phúc đã tự mình đi theo mấy người phủ An Quốc Công để pha trà.

Kỳ Sùng cầm một con cờ đen trong tay, nói: “Hóa ra là Minh đại nhân đã có ý định để Ôn Hồng làm con rể của mình.”

Ánh mắt vốn đã đen sẫm của hắn càng thêm phức tạp, nở một nụ cười lạnh: “Các vị tiểu thư khác đã được gả vào các nhà quyền quý khác, đích tiểu thư cũng đã đính hôn với thế tử của Khang vương. Còn vị tiểu thư nhỏ nhất này, Minh đại nhân cần phải cẩn thận lo lắng hơn vạn phần. Đôi khi thành thật là phẩm chất không đáng tin nhất..”

Minh Nghĩa Hùng lắc đầu: “Vi thần cũng đã điều tra qua.”

Rất nhanh trời đã gần tối, Kỳ Sùng cũng cáo từ rời đi, Minh Nghĩ Hùng còn tự mình đưa tiễn.

Đợi đến khi lên xe ngựa, Lý Phúc mới nói: “Nô tài đã nghe ngóng được chỗ ở của Minh cô nương, điện hạ người không định tới xem sao? Chỗ ở của Minh cô nương yên tĩnh, trời cũng tối, với thân thủ của điện hạ sẽ không bị người ta phát hiện ra.”

Kỳ Sùng nhắm mắt dưỡng thần, nghe xong những lời Lý Phúc nói, đôi mắt phượng sắc bén lập tức mở ra, hơi hơi nhíu lại: “Sao bổn vương có thể làm ra loại chuyện như thế?”

Hai canh giờ sau…

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, vì trời vẫn còn nóng nên Minh Trăn ở trong thùng tắm ngâm mình lâu hơn một chút, một lúc sau mới đi ra, Thiên Cầm giúp Minh Trăn lau bọt nước còn dính trên người.

Thiên Cầm vừa lau vừa nói: “Ở nơi này đúng là khổ sở, nếu là trước kia, làm sao cô nương có thể chỉ đơn giản là đi tắm cho xong việc?”

Một cơn gió lạnh thổi qua, xua đi tất cả khí nóng, Minh Trăn cảm thấy hơi lạnh, nàng mặc thêm một chiếc sa y, tùy ý để cho Thiên Cầm lau tóc.

Thiên Cầm nói: “Cô nương đến chỗ giường nhỏ ở cửa sổ nằm đi, nô tỳ giúp người chải tóc, dầu hoa hồng mang đến đây vẫn còn rất nhiều, để nô tỳ bảo Tân Dạ đi lấy.”

Minh Trăn gật đầu: “Được.”

Không hiểu vì sao qua một hồi lâu rồi mà Thiên Cầm cùng Tân Dạ vẫn chưa thấy quay lại. Minh Trăn cảm thấy mệt mỏi, nhìn chằm chằm ngọn nến cách đấy không xa một lúc rồi lại thay đổi tư thế nằm nghiêng.

Ngọn đèn dầu nhỏ đung đưa, lắc qua lắc lại giống như bị gió thổi.

Nhưng trong phòng lại không có ngọn gió nào, Minh Trăn ngáp một cái, trong mắt có chút hơi nước, trên mặt cũng hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, nghe thấy tiếng bước chân, nàng tưởng là Thiên Cầm quay lại, bèn hỏi: “Gả đi là như nào?”

Bờ vai yếu đuối mảnh khảnh bị một người đè lại, cơ thể Minh Trăn đột nhiên mất trọng lượng. Ngước mắt lên thì nhìn thấy một gương mặt thâm thúy, lạnh lùng, đôi mắt nàng mở to: “Điện hạ!”

Kỳ Sùng nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn gả cho ai?”

Minh Trăn cảm nhận được giọng điệu của Kỳ Sùng không tốt, nàng nói: “Ta chỉ nghe người bên ngoài nói, phụ thân muốn ta gả cho người khác.”

Kỳ Sùng sờ sờ mái tóc mới khô được một nửa của nàng, “Đừng suy nghĩ miên man nữa. Không có ý chỉ của cô, không ai có thể quyết định ngươi ở lại hay rời đi.”

Minh Trăn gật đầu: “Vậy là tốt rồi. Điện hạ, tại sao người lại xuất hiện trong này?”

“Ở đây có tốt không?”

Vốn dĩ Minh Trăn muốn nói không tốt, buổi tối nàng sợ đến mức không dám ngủ. Hơn nữa thoạt nhìn phu nhân vô cùng nghiêm khắc, Minh Trăn chỉ cần nhìn phu nhân là đã cảm thấy sợ hãi, mấy di nương kia nói chuyện cũng khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Nhưng nàng cũng không muốn làm cho Kỳ Sùng cảm thấy bản thân mình yếu ớt, một chút khổ sở cũng không chịu được, tuy rằng thực sự đúng là không chịu được.

Minh Trăn gật đầu, bờ môi cũng mang theo một ý cười: “Đương nhiên là tốt rồi. Có hai vị ca ca đến gặp ta, bọn họ lúc nào cũng mua cho ta một hộp điểm tâm, còn có tỷ tỷ, nàng rất .”

Đột nhiên Kỳ Sùng nhéo cằm Minh Trăn: “Xem ra là đã trưởng thành rồi, cũng chưa từng nhớ đến cô.”

Mỹ nhân nhỏ nhắn trong lòng bàn tay, yếu ớt lại xinh đẹp, Minh Trăn vốn đã miễn cưỡng cười, nghe xong lời nói của Kỳ Sùng nước mắt từ hốc mắt đột nhiên tuôn ra, dường như là vô cùng ủy khuất, tành tạch rơi xuống dưới: “Không…không thèm nhớ đâu.”

Kỳ Sùng tự nhiên lau nước mắt cho Minh Trăn, ngữ điệu lãnh đạm: “A Trăn không nói dối đúng không? Nếu không nhớ thì cô đi đây.”

Hắn vừa đứng dậy liền thong dong rời đi, bóng đêm thâm trầm, ngọn đèn trong phòng cũng thập phần ảm đạm, thứ duy nhất còn rõ ràng trong phòng là mùi hương kiều diễm trên người Minh Trăn và mùi lãnh hương trên người Kỳ Sùng.

Minh Trăn cắn cắn môi, cuối cùng là xuống giường đi theo.

Dáng người đối phương cao lớn như trúc như tùng, áo choàng đen trong bóng đêm lại càng làm tăng thêm cảm giác lạnh như băng.

Đáng tiếc chân Minh Trăn không dài bằng chân của đối phương, thân mình của Minh Trăn so với Kỳ Sùng lại quá mức thướt tha, cho nên chỉ cần không cẩn thận một chút đã bị vướng chân, thiếu chút nữa là té trên mặt đất. Trước khi chạm đất cũng may Kỳ Sùng đã ôm lấy thắt lưng Minh Trăn, kéo người về.

Minh Trăn: “…”

Nàng có cảm giác Kỳ Sùng đang cố ý khi dễ nàng nhưng cũng chỉ là thoáng qua, không rõ ràng, nàng cũng chẳng hiểu được là đối phương có cố ý hay không.

Ngày thường tác phong của Kỳ Sùng luôn ổn trọng, bình thường đối với tiểu cô nương mà chính tay mình nuôi lớn này sủng ái nhiều hơn chơi đùa, cũng hiếm khi làm tiểu cô nương khóc như lần này.

Minh Trăn nói: “A Trăn rất nhớ điện hạ, lúc nào nằm mơ cũng muốn gặp điện hạ.”

Những lời nói như vậy, nếu đổi thành một cô nương xấp xỉ bằng tuổi Minh Trăn sẽ trở thành lời tỏ tình.

Nhưng Kỳ Sùng biết Minh Trăn không có nhiều tâm tư như thế. Đối với nàng mà nói thì chỉ đơn thuần là nhớ mà thôi.

Bởi vì Kỳ Sùng từng là người cho nàng nhiều thứ nhất.

Kỳ Sùng sờ sờ mái tóc của Minh Trăn: “Đã khô rồi, mau đi ngủ đi.”

“Điện hạ không ở cùng ta sao?”

“Không được.”

Dù sao Kỳ Sùng cũng là nam nhân bình thường, không chạm mặt những nữ nhân khác là bởi vì hắn chán ghét, chỉ có duy nhất Minh Trăn là không. Hiện tại Minh Trăn đã trưởng thành, thành một cô nương duyên dáng yêu kiều, buổi tối ngủ cùng nhau rất dễ phát sinh ra nhiều thứ không nên.

Lúc trước ở Tần vương phủ, là nơi quen thuộc, Kỳ Sùng có thể coi Minh Trăn là tiểu cô nương ngày xưa, nhưng ở nơi xa lạ như thế này, Minh Trăn lại còn ăn mặc….

Trên người mặc một tầng áo đơn mỏng, xương quai xanh tinh tế, độ cong của vòng eo tuyệt đẹp, Kỳ Sùng thực sự không thể coi nàng là tiểu cô nương như trước.

Kỳ Sùng nhéo nhéo hai má nàng: “Cô phải hồi phủ, còn nhiều công việc cần xử lý.”

Bởi vì trời nóng nên hai người đều mặc mỏng, lúc Kỳ Sùng nâng tay, thân thể mềm mại của Minh Trăn cọ qua mui bàn tay của hắn.

Thân thể Kỳ Sùng đột nhiên cứng đơ.

Tuy rằng Minh Trăn rất thất vọng nhưng nàng biết đây là tác phong sống của Kỳ Sùng, có rất nhiều chuyện cần Kỳ Sùng cần xử lý, cũng có nhiều người cần Kỳ Sùng giúp đỡ.

Nàng nói: “Điện hạ có thể ôm ta một cái được không?”

Kỳ Sùng không định sẽ đυ.ng chạm tới thân thể Minh Trăn lần nữa, đêm nay bất ngờ động tình, không thể tiếp tục.

Thấy hắn không chú ý tới, Minh Trăn nhẹ giọng nói: “Nếu điện hạ rảnh thì có thể tới thăm ta. Nếu không rảnh, điện hạ cũng đừng lo lắng, A Trăn sẽ không quên nhớ tới tới điện hạ đâu.”

Nhắc đến chuyện không nhớ đến hắn này… quả thực đã xảy ra một lần.

Bảy, tám năm trước, Kỳ Sùng còn chưa nhược quán, cũng là lúc cơ thể có nhiều thay đổi nhất. Chẳng qua là đi ra ngoài nửa năm, lúc trở về Minh Trăn đã hỏi hắn là ai, tại sao lại ở chỗ này?

Nếu ở phủ An Quốc Công lâu ngày, lại có các ca ca và tỷ tỷ cùng chơi với nàng, mỗi ngày đều tự do tự tại, với cái đầu nhỏ như quả hạch đào của nàng thì qua một hai năm không chừng sẽ thực sự không nhớ hắn là ai.

Loại chuyện trí nhớ này, cũng không phải chuyện nàng có thể làm chủ. Huống hồ cái miệng nhỏ của Minh Trăn cũng không đáng tin, hôm nay nàng có thể ôm cánh tay Ký Sùng gọi ca ca tốt, qua đến ngày mai có thể ôm con thỏ gọi thỏ con tốt.

Thấy điện hạ không nói gì với mình, Minh Trăn đành ôm cô đơn quay đầu đi, ngoan ngoãn đi về giường chờ buồn ngủ.

Sau khi ra ngoài, gió đêm thổi nhẹ, trên người Kỳ Sùng còn có một tầng hương nhẹ, xe ngựa dừng ở bên ngoài tường cao, Lý Phúc đứng trong bóng đêm, bất an chờ đợi.

Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Lý Phúc nói: “Điện hạ, thế nào rồi? Minh cô nương vẫn tốt chứ?”

Kỳ Sùng nói: “Vẫn ngốc nghếch y lúc trước.”

Lý Phúc không dám đáp lời. Chuyện Minh Trăn ngốc này chỉ có Kỳ Sùng có thể nói, còn những người bên ngoài nói, sợ là sẽ mất nửa cái mạng.

Vừa rồi nàng muốn hắn ôm nàng, hắn lại từ chối. Chỉ sợ tối hôm nay nàng sẽ ôm mặt khóc nhè.

Nhớ lại gương mặt Minh Trăn dưới ánh đèn, lại nhớ đến An Quốc Công còn muốn chuẩn bị hôn sự cho Minh Trăn, Kỳ Sùng thầm muốn gϊếŧ chết tên họ Ôn kia.